*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 579: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (8)
Cúp điện thoại, tôi nhìn Trân Văn Nghĩa sắp
xếp mọi thứ, rửa cam cẩn thận, liên không nhịn
được mà nói: “Cứ để tôi, làm phiên anh quá!”
Anh nói: “Cô cứ ăn đi, anh Phó bảo tôi phải
tận mắt nhìn thấy cô ăn, sau đó phải làm cho cô
một ly nước trái cây.”
Tôi...
Phó Thắng Nam thật sự là không có giới hạn
mà.
Thấy Trân Văn Nghĩa không cho tôi cơ hội vào
bếp, tôi cũng không muốn dông dài, lắng lặng lấy
hết hải sản ở trong hộp ra.
Âu Dương Noãn vội vàng chạy tới, cô mặc bộ
quân áo rộng thùng thình, tóc buộc tùy tiện. Có
thể thấy cô nàng vừa nhảy từ giường, chạy tới
đây.
“Đáng ghét, Phó Thắng Nam là bạn trai thân
tiên phương nào vậy, ngọt ngào và lãng mạn quá
chừng, tớ ghen tị với cậu đấy!” Cô lấy điện thoại
ra, chụp vào bức ảnh, mở miệng nói: “Tớ phải
đăng status để cho người khác học cách làm bạn
trai”
Tôi cười, chưa kịp bảo gì đã thấy cô ấy lấy
điện thoại của tôi chụp ảnh.
Tôi khó hiểu, “Âu Dương Noãn, cậu làm gì
thế?”
“Xem danh sách bạn bè của cậu, xem cậu
giao thiệp thể nào!” Cô vừa nói, vừa gõ bàn phím,
nhìn vào danh sách bạn của tôi mà nói, “Tớ hỏi
này, Thẩm Xuân Hinh, sao danh sách bạn của lại
ít đến mức gì thế này?”
Tôi lắc đầu, “Tại không đăng gì nên thết”
Cô cong môi, “Đúng là khác người, cậu thật là
cô gái đầu tiên chả bao giờ đăng status hay
moments đấy”
Thuận tiện, cô cũng ngó sang danh sách bạn
của Phó Thắng Nam mà chán ghét nói: “Hai
người đúng là xứng đáng làm vợ chồng. Hành vi
thực sự giống nhau. Danh sách bạn bè đều ít đến
đáng thương. Hay thật đấy!”
Trần Văn Nghĩa đã chuẩn bị thứ gì đó ngon
lành, nhìn chúng tôi và nói: “Hai người ăn lúc còn
nóng, để nguội sẽ không ngon!”
Âu Dương Noãn đói nên mặc kệ xung quanh,
vì vậy liền lao vào bàn ăn, đánh rơi cả hình tượng.
Buổi sáng tôi đã ăn rồi nên cũng không đói
lắm, nhìn thấy Trân Văn Nghĩa đang bất động
nhìn, chắc anh sợ tôi ăn ít.
Tôi cứng họng một lúc, nhưng nghĩ đến lời
của Phó Thắng Nam, tôi đành phải động đũa
dùng bữa với Âu Dương Noãn.
Thấy đã gần ăn xong, Trân Văn Nghĩa nhìn tôi
và nói: “Thưa phu nhân, buổi tối phu nhân sẽ về
lúc mấy giờ?”
“Sẽ không về!” Âu Dương Noãn nói thay, “Tôi
và Thẩm Xuân Hinh đến chỗ ông nội tôi. Tí nữa,
anh báo lại với Phó Thắng Nam, buổi tối không
cần phải đợi”
Trân Văn Nghĩa ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ
nghi ngờ, tôi gật đầu, ngầm khẳng định.
Thấy vậy, Trân Văn Nghĩa mặc dù còn chuyện
muốn nói, nhưng lại thôi, chỉ đơn giản buông một
câu: “Tôi có việc bận, hiện tại phải rời đi!”
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Âu Dương
Noãn nhìn tôi nói: “Gia đình Phó Thắng Nam nuôi
anh ấy từ nhỏ phải không? Có vẻ dạy dỗ rất
nghiêm khắc!”
Tôi cười, không nói nhiều, điện thoại vang lên,
Âu Dương Noãn đi trước một bước, nhìn vào tên
hiện lên danh bạ, liếc mắt nhìn tôi nói: “Anh Phó lại
thể hiện tình cảm kia, chán quá đi!”
Cuối cùng, tôi nhấc máy trả lời, “Phó Thắng
Nam, em ăn rồi!”
Đâu bên kia không lên tiếng, im lặng một hồi,
thì giọng nói trầm thấp, đặc biệt dịu dàng mới
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5