*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 529: Đơn ly hôn (8)
Tôi không nói lời nào, chỉ là hơi lơ đãng. Thấy
tôi như vậy, cô ấy cũng còn công việc phải làm
nên cũng không nói thêm gì với tôi nữa mà đứng
dậy đi làm việc.
Dự án thôn Lan Khê đã được quyết định nên
phải lập tức khai công, vì thế nên khoảng thời gian
sau đó có lẽ tôi phải tới thôn Lan Khê.
Thu đẹp lại phòng làm việc một vòng thì thấy
Âu Dương Noãn gọi điện thoại tới, nói tối nay
muốn hẹn tôi cùng đi ăn cơm, tôi vẫn chưa trả lời.
Có một người đứng trước cửa phòng làm
việc, chính là Mục Dĩ Thâm. Thấy anh ta đang
nhìn tôi, tôi nghĩ anh ta có việc cân tìm tôi nên tôi
nói với Âu Dương Noãn ở đầu bên kia điện thoại:
“Đợi tôi một lát!”
Sau đó tôi nhìn vê phía Mục Dĩ Thâm đang
đứng ở cửa, tôi mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc
Thâm, giờ anh tan làm sao?”
Anh ta gật đầu nói: “Đã ăn tối chưa?”
Nếu anh ta không mở miệng hỏi thì tôi cũng
đã quên luôn rồi. Tôi phải chăm sóc một ngày ba
bữa của anh ta mà, tôi sửng sốt một chốc, rồi lại
nghĩ tới chuyện Âu Dương Noãn cũng vừa mới
hẹn tôi đi ăn cơm.
Vì thế nên tôi liên dứt khoát nói: “Vẫn còn
chưa quyết định, anh muốn ăn gì?”
Anh ta nhẹ nhàng hạ mí mắt, nói: “Gì cũng
được. Đã tới giờ tan làm rồi, đi thôi!”
“Được, anh đi xuống trước đi, tôi thu dọn đồ
một chút rôi xuống ngay”
Thấy anh ta đã đi rồi thì tôi mới nói với điện
thoại: “Âu Dương Noãn!”
Đâu bên kia điện thoại “ừ' một tiếng, nói: “Có
phải cậu định từ chối lời mời của mình không
đấy?”
Tôi đỡ trán, cảm thấy hơi đau lòng với chỉ số
thông minh của cô ấy, tôi nói: “Cậu ngốc hả? Cơ
hội tốt như thế mà cậu còn không chịu nắm lấy để
túm gọn người đàn ông kim cương này sao?”
“Ý gì thế?”
“ý là, bây giờ cậu có một cơ hội vô cùng, vô
cùng tốt. Mình đưa địa chỉ nhà của tổng giám đốc
Thâm cho cậu, tối nay cậu nấu cơm, mình làm trợ
thủ cho cậu, chúng ta cùng ăn cơm ở nhà tổng
giám đốc Thâm, thấy thế nào?”
Cô ấy vừa nghe tôi nói vậy thì đã vô cùng vui
vẻ: “Thật hay giả thế? Thẩm Hinh Xuân, cậu chính
là phúc tinh của mình mà. Đợi mình, mình lập tức
tới ngay!”
Sau khi cúp điện thoại thì tôi mới vội vội vàng
vàng ra khỏi phòng làm việc, tới bãi đỗ xe tìm
chiếc xe của Mục Dĩ Thâm.
Hình như anh ta hút thuốc trong xe nên trong
xe vẫn vương mùi thuốc lá. Tôi ho khù khụ vài
tiếng, không nhịn được mà hỏi anh ta: “Có tâm sự
sao?"
Anh ta khởi động xe, thản nhiên đáp: “Không
có!”
Sau đó liên im lặng chăm chú lái xe. Tôi cũng
ngậm miệng, xem ra chuyện trong lòng anh ta
không phải chuyện gì tốt. Còn nguyên nhân cụ thể
là gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Nửa giờ đồng hồ sau đã đến biệt thự, Mục Dĩ
Thâm trực tiếp bước vào phòng sách, tôi dạo một
vòng trong nhà bếp xem thử, nguyên liệu nấu ăn
gì cũng có nên không cần phải đi mua.
Lúc Âu Dương Noãn tới thì trong tay xách một
túi thật to, tôi nói: “Đã nói với cậu là không cần
mua nữa rồi, sao cậu lại mua nữa?”
Cô ấy chớp chớp mắt nói: “Muốn nấu ăn thì
phải có nguyên liệu nấu ăn, mình không biết ở chỗ
này của cậu có gì nên mới mua đó. Đúng rồi, vừa
rồi mình nhìn thấy một người quen đang ở nhà sát
vách nhà cậu.”
“Ai thế?” tôi nhận lấy đồ ăn trong tay cô ấy,
thuận miệng hỏi một câu.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7