*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 766: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (7)
Lễ cưới Hồ Diệp.
Hồ Diệp không có người thân, cô ấy cũng
chẳng có được bao nhiêu bạn bè ở thủ đô nên địa
điểm tổ chức hôn lễ là nhà của Hoàng Chính, nó
nằm ngoài bìa thành phố, là một thôn làng vẫn
chưa được khai thác phát triển.
Tối trước đó một hôm tôi đã bị cô ấy gọi tới
khách sạn, chuyện là sáng hôm sau cô dâu phải
dậy từ rất sớm để thay áo cưới và trang điểm, có
rất nhiều
chuyện để làm.
Phó Thắng Nam lo cho tôi nên tất nhiên cũng
theo tôi cùng đến khách sạn, hôm đó chúng tôi đã
chuẩn bị sẵn lễ phục để mặc, trước đó chúng tôi
đã bàn trước là tôi sẽ làm phù dâu.
Trong phòng khách sạn.
Hồ Diệp đã trang điểm xong xuôi, vì đây là lễ
cưới theo phong tục truyền thống thời xưa thường
thấy trong các bộ phim kiếm hiệp, đồ cưới cũng
có mũ phượng và khăn trùm đầu nên tất nhiên
cũng phải trang điểm theo kiểu hoa lệ xinh đẹp
rực rỡ, áo cưới thời cổ đại hết sức rườm rà, cô ấy
vừa dặn thợ trang điểm làm cho tôi vừa tức tối
than ngắn thở dài vê bộ só cưới.
Vất vả lắm mới làm xong thì Phó Thắng Nam
đang ở phòng kế bên của khách sạn họp trực
tuyến xong đã sang đây, thấy tôi đang ngồi trang
điểm thì anh ấy bỗng tròn mắt nhìn rồi thả ra hai
chữ: 'Đẹp quát"
Hồ Diệp đội mũ phượng lấp lánh ánh vàng
ánh bạc nói: "Tất nhiên là phải đẹp rồi, Thẩm Xuân
Hinh có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, nét đẹp
hiền hòa nền nã đúng vị con gái miên sông nước
đảm thắm nên cực kì thích hợp với trang phục
phù dâu này. Cô ấy trang điểm nhạt theo đúng
tông màu với chiếc váy thì chính xác là cành vàng
lá ngọc của gia đình vương tôn quý tộc đang chờ
gả chồng thời đấy, với gương mặt này ấy hả, chỉ
cần một cái liếc mắt thôi là mấy công tử nhà
quyền quý đã ngã xuống hết rồi."
Tôi được Hồ Diệp tâng bốc lên tận chín tầng
mây nên thấy hơi ngượng ngùng, tôi nhìn Phó
Thắng Nam nói: "Quần áo nặng lắm, không biết lát
nữa em có bước đi nổi không ấy
Dù rằng đống vải vóc này chỉ là lụa mỏng
nhưng mấy lớp như vậy gộp vào mặc lên người,
ấm thì có ấm thật nhưng đi đứng lại khó khăn.
Phó Thắng Nam mỉm cười tiện thể kéo lấy tay
tôi, cười nhạt nói: "Không sao cả, anh luôn đi bên
cạnh em, nếu em không đi nổi thì anh ôm em là
được thôi ấy mà”
Hồ Diệp nhìn sang đây với ánh mắt cạn lời:
"Này, phát cơm chó hơi bị nhiêu rồi đấy nhé."
Tôi và Phó Thắng Nam nhìn nhau cười.
Tất cả đều được chuẩn bị xong xuôi hết cả,
đội ngũ rước dâu của Hoàng Chính đã tới nơi. Chú
rể đứng ngoài khách sạn điềm đạm nho nhã gõ
cửa ba lần, lên tiếng nói: "Vợ ơi, anh tới đón em
này.
Tiếng gọi vợ của anh ấy khiến đám người cả
trong lẫn ngoài cười vang, Hồ Diệp cũng che
miệng cười thành tiếng. Mấy cô phù dâu đứng ra
chặn cửa đặt câu hỏi để tạo bầu không khí, toàn
là mấy câu kiểu sau này ai làm việc nhà, tài sản
trong nhà ai giữ vân vân và mây mây.
Âmï được một lúc lâu , vừa mới mở cửa ra thì
chú rể và phù rể lập tức ập vào phòng như bão lũ.
Phù rể vội vàng đưa bao lì xì để hấp dẫn sự chú ý
của phù dâu, Hoàng Chính câm bó hoa cưới màu
đỏ rực rỡ bước vào, vội vàng chạy tới chỗ Hồ Diệp
và chắc là do căng thẳng và háo hức quá nên lẽ
ra anh ấy chỉ cần quỳ một gối xuống đưa hoa cho
cô ấy là được nhưng Hoàng Chính lại quỳ cả hai
chân.
Mọi người lập tức cười vang, ai cũng lên tiếng
trêu ghẹo.
Hồ Diệp đội mũ phượng, trùm khăn và trước
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6