*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 575: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (4)
Bao nhiêu năm chung sống, Phó Thắng Nam
đã dành cho tôi rất nhiều ấm áp, lãng mạn và va
vấp.
Tôi cười nhẹ nói: “Tôi đeo cái nhãn này mười
mấy năm rồi, tháo ra tháo vào, cuối cùng vẫn là
đeo nó trên tay. Thực ra, nếu không muốn thì tôi
có muôn ngàn cách vứt bỏ nhưng không thể, vì nó
thuộc sở hữu của Phó Thắng Nam và tôi. Anh ấy
yêu tôi, đối xử với tôi rất tốt. Ngay cả kiếp sau, nếu
có thể, tôi vẫn muốn cưới anh ấy”
Có lẽ chính những lời nói này của tôi đã khiến
Cố Diệc Hàn vô cùng sốc, vai anh như sụp xuống,
cạn kiệt sức lực.
Từng tiếng thật khẽ phát ra kẽ răng anh,
“Được rồi, vậy là tốt! Anh ta tốt với em là được, chỉ
cần em hạnh phúc”
Vừa nói, anh vừa lùi lại vài bước, quay đầu lại
nhìn thấy Phó Thắng Nam, anh ta sửng sốt một
chút, sau đó đi về xe mình, trước khi đi, chỉ kịp
buông vài tiếng nặng nề: “Anh hi vọng em sẽ luôn
hạnh phúc!”
Những lời này, tôi không thể hình dung ra, nên
tôi không quan tâm.
Anh khởi động xe và phóng đi.
Nhìn anh ta bước đi, tôi không khỏi thở phào
nhẹ nhõm, thật ra, tôi còn có hơi lo lắng, nếu anh
ấy cố chấp, còn muốn tiếp tục theo đuổi, chắc
chắn tôi sẽ nổi giận.
Mục Dĩ Thâm nhìn thấy Phó Thắng Nam đã
đến, liền khởi động xe, mang theo Linda và Âu
Dương Noãn rời đi.
Phó Thuận Ngôn ra khỏi xe, đi vê phía tôi,
người đàn ông mảnh mai như ngọc, đi vê phía tôi
từ nơi thiếu ánh sáng, tự nhiên mang đến cảm
giác ấm áp.
Anh đứng trước mặt tôi cùng với nụ cười ấm
áp thường ngày, vươn cánh tay dài và kéo tôi vào
lòng.
“Thẩm Xuân Hinh, anh đang rất hạnh phúc!”
Anh sợ vừa rồi nghe nhầm những gì tôi đã nói.
Tôi mỉm cười, giơ tay chạm vào ngực anh, nói:
“Phó Thắng Nam, nghe lén người khác là rất bất
lịch sự.”
Anh nhìn tôi, ôn hòa cười nói: “Là nghe lén
sao? Anh tưởng khi đó em đã nhìn thấy anh”
Tôi mím môi, “Không sai biệt lắm!” Đêm tháng
chín, trời hơi lạnh, anh choàng áo khoác lên vai
tôi, rồi kéo tôi lên xe.
Tôi đi theo anh, nhìn bóng lưng anh, không
khỏi cảm thấy bình yên.
Anh có vẻ đang rất vui vẻ, liên nói: “Sau này đi
ra ngoài phải báo cho anh”
Lên xe, tôi mím môi nói: “Em cũng muốn có
không gian riêng!”
Anh cười: “Anh chỉ bảo em phải báo anh,
không có hạn chế quyền tự do đi lại của em”
“Đều như nhau!” Tôi nói, nghiêng đầu, chuẩn
bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bất lực, anh ấy kéo tôi vào lòng, nhưng không
hề để tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi đẩy anh ra, giả vờ tức giận: “Đừng chạm
vào eml”
Thấy tôi như vậy, anh hơi sửng sốt, “Sao vậy?”
Tôi khit mũi, “Ý anh ban nấy là sao? Tức là em
không được có thời gian riêng tư cho bản thân
phải không?”
Anh có hơi bất lực, ôn hòa nói: “Anh không
hạn chế em, anh chỉ muốn biết em sẽ đi đến nơi
nào, anh muốn em bình an vô sự”
“Nhưng giọng điệu của anh có nghĩa là anh
muốn em phải báo cáo ngày đêm!”
Anh đỡ trán, có chút bất lực, “Ok, lần sau anh
sẽ nhẹ nhàng!”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5