*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 476: Âm mưu của ai (8)
Sắc mặt Đoàn Thanh Lan trắng bệch, cơ thể
cứng ngắc, không nhúc nhích nổi mở miệng nói:
“Rắn, rắn màu xanh sẫm....”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn
theo ánh mắt của cô ấy, thấy phía trên cây bên
cạnh cô ấy, có một con rắn nhỏ dài khoảng 50cm,
màu xanh biếc quấn quanh lá cây.
Nếu như không nhìn kỹ, tạm thời sẽ không
phát hiện ra được, con rắn nhỏ màu xanh kia
đang phun lưỡi rắn “xì xì”, nhìn dáng vẻ hình như
đang chuẩn bị tấn công người khác.
“Con rắn này có độc, cẩn thận một chút”
Dương Ánh Tuyết mở miệng, sắc mặt hơi trắng
bệch.
Tôi liếc mắt một vòng quanh bốn phía, thấy
trên nhánh cây sắp bị gió quật gãy, nhìn hết sức
bén nhọn.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tôi nhìn
thấy cái thứ xấu xí kia thì muốn điên rồi, tôi nổi hết
da gà rồi nè” Âu Dương Noãn cách tôi rất gần, vừa
lo lắng vừa sợ hãi nắm chặt lấy tay tôi bên dưới.
Tôi còn muốn an ủi cô ấy, nhưng nhìn thấy thứ
kia tôi cũng sợ hãi, huống chi nó còn có độc.
“Nếu bây giờ chúng ta chạy, có thể tới kịp
không?” Âu Dương Noãn mở miệng, cũng bắt đầu
di chuyển bước chân.
“Không còn kịp rồi!” Đoàn Thanh Lan mở
miệng, giọng nói run rẩy: “Đây là Trúc Diệp Thanh,
nó cũng sẽ đuổi theo cô”
“Trời!” Chúng ta không thể cùng nó dây dưa
mãi chứ?
Bảo Lâm bị dọa tới mức thân thể mũm mĩm
cũng phải run rẩy liên hồi, sắc mặt trắng bệch hơn
phân nửa.
“Giết chết nó!” Lời này là Dương Ánh Tuyết
nói, cô ấy gây gò nhỏ bé, đôi mắt cứ nhìn chằm
chằm vào con rắn nhỏ kia, có hơi lạnh lẽo.
Đoàn Thanh Lan cách con rắn lục đó gân
nhất, chỉ cân không chú ý một xíu thôi thì con rắn
kia nhất định sẽ duỗi cổ ra căn cô ấy.
Lúc này cô ấy sợ tới mức cơ thể không ngừng
run rẩy: “Các cô đừng chọc giận nó, tôi sợ quá”
“Cô sợ cái gì, cả ngày lẫn đêm cô đều tụng
kinh niệm Phật, Phật sẽ che chở cho cô, ôn ào cái
gì chứ?” Âu Dương Noãn mở miệng, hiển nhiên là
châm chọc.
Dưới tình huống này ai cũng không rảnh mà
phân tâm để ngắt lời cô ấy nói.
Dương Ánh Tuyết nhìn về phía Đoàn Thanh
Lan, mở miệng nói: “Tôi đếm tới ba, cô chuẩn bị
tránh ra, tôi ném đá đập nó, xem có thể đập trúng
hay không vậy.'
Á?
Đoàn Thanh Lan khóc không ra nước mắt:
“Dùng đá đập trúng nó xác suất quá nhỏ, nếu
không may đập không trúng, tôi không phải liền
nghẻo sao?”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7