*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 616: Cầu mà không được (10)
Tôi thấy đèn sáng từ nhà bên cạnh của Mục
Dĩ Thâm, suy nghĩ một chút, tôi gọi điện thoại cho
Âu Dương Noãn, tín hiệu kết nối, giọng nói vang
lên: “Chị em tốt, ăn cơm chưa?”
Tôi nhìn vào nhà bên cạnh, nói: “Chưa, cậu ở
trong nhà Mục Dĩ Thâm?”
Cô ừ nói: “Cậu ở nhà bên cạnh sao?”
Tôi gật đầu, lên tiếng: “Đúng vậy!”
Nghe âm thanh bên ngoài, Âu Dương Noãn
đang ở trong sân kêu tôi, tôi ra ngoài, thấy trong
sân bên cạnh Âu Dương Noãn mặc một áo ngủ
thật dày nhìn tôi nói: “Gần đây cậu thế nào? Khỏe
chứ?”
Tôi gật đầu: “Rất tốt, nói chung là vẫn còn
sống, cũng coi như may mắn!" Sự việc ở thôn Lan
Khê chắc cô ấy cũng chưa biết.
Cô dựa vào lan can, như không còn sức lực
nói: “Nhiêu ngày rôi chưa gặp cậu, tớ mệt mỏi
quá, mệt mỏi thực sự mệt mỏi, hôm nay nằm cả
một ngày thật mệt chết đi được!”
Tôi nhìn cô ấy, ngạc nhiên nói: “Đến ngày?”
Cô ấy cũng sửng sốt nhìn tôi: “Sao cậu biết?”
Tôi nhún vai: “Bởi vì chúng ta cùng chung
cảnh ngội”
Cô ấy thở dài một hơi, uất ức nói: “Số khổ mà,
Mục Dĩ Thâm không biết đi đâu, cả ngày chưa vê,
tớ hiện tại không muốn làm gì cả, muốn tức giận
với anh ta thực sựt”
Tôi mỉm cười, những cô gái trong mấy ngày
này đều như vậy.
Thấy tôi cười, cô nhìn biệt thự thấy không có
ai cũng hỏi: "Phó Thắng Nam cũng chưa vê?”
Tôi gật đầu: “Gần đây anh ta có thể nhiều
việc!”
Nói tới đây, tôi cũng nghĩ gọi cho Phó Thắng
Nam, nhưng gọi vẫn không ai bắt máy, sau đó
cũng không gọi nữa.
Trong sân có đèn ô tô chiếu sáng, Âu Dương
Noãn nhìn tôi, cười một cách gian xảo: “Cậu Phó
của nhà cậu về rồi thì phải?”
Tôi nhún vai, quay đầu nhìn lại, thấy xe đã vào
cổng, trong sân viện của Mục Dĩ Thâm, không
nghĩ cũng biết đó là ai.
Âu Dương Noãn bất ngờ, sau đó vui mừng
nói: “Nơi trút giận của tớ về rồi, tớ đi đây” Dứt lời
liền đi.
Tôi mím môi, trở về biệt thự, thấy đồ ăn đã
nguội lạnh, suy nghĩ cần gọi điện cho Phó Thắng
Nam.
Cũng may lúc này điện thoại đã kết nối, tôi
điều chỉnh giọng nói một chút và nói: “Phó Thắng
Nam, anh đang ở đâu? Khi nào về nhà? Em đã
làm cơm, anh về ăn chứ?”
Đây là lần đầu tiên tôi làm đồ ăn ở nhà, tôi cứ
nghĩ anh sẽ trở về cùng ăn và nói chuyện một
chút, vợ chồng với nhau, dù có thế nào cũng nên
vì nhau hạ cái tôi của mình, đem những gì không
vui bỏ qua hết.
Bên kia im lặng không nói, nói thật, trong lòng
tôi có vài phần thấp thỏm, tôi lo lắng anh để ý sự
việc Cố Diệc Hàn, không cho tôi giải thích.
“Cô Thẩm, tôi là Mạc Hạnh Nguyên, anh
Thắng Nam đang tắm rửa, cơm chiều của cô nên
tự mình ăn đi, anh Thắng Nam có thể đêm nay
không về.” Mạc Hạnh Nguyên trả lời bằng giọng
nói sắc bén, đem những mong chờ của tôi đều
giẫm đạp.
Trước kia chưa từng có tình huống như hôm
nay, nhưng đó là lúc trước, tôi có chuẩn bị sẵn
tâm lý anh ta sẽ không yêu tôi, cũng đã nghĩ đến
Mạc Hạnh Nguyên là một gì đó đặc biệt với anh.
Nhưng giờ đây, tôi thực sự không hề có một
sự chuẩn bị nào, nhiều năm qua tôi rất tự tin, mặc
dù sẽ có ghen một chú, sẽ cảm thấy anh không
thể bỏ Mạc Hạnh Nguyên, nhưng lòng tôi vẫn rõ
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5