*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 626: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (6)
Tôi cúi đầu, cũng không biết nên nói
gì, nghĩ nghĩ rồi nhìn Lâm Uyên: “Mẹ, cha
con đâu!” Lời nói này là lời nói được phát ra
trong trạng thái không ý thức được.
Trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến những
lời nói lúc nãy của Mạc Thanh Mây, cho
nên không ý thức được bản thân lúc nãy
vừa mở miệng gọi người.
Thấy Lâm Uyên đang đỏ mắt nhìn tôi,
vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bởi vì
bà ấy mạnh mẽ khắc chế bản thân không
rơi lệ, cho nên khóe mắt dồn lại làm hiện ra
mấy đường nếp nhăn dài mảnh, miệng
mấp máy, có lẽ cảm xúc quá kích thích, bà
ấy cũng chỉ nói ra được mấy chữ: “Con ơi,
vừa nãy con..."
Bà ấy dường như không dám hỏi, còn
có phần không dám tin, những giọt nước
mắt cố gắng kiểm chế trong hốc mắt cuối
cùng không thể kiểm chế nổi nữa rơi
xuống, bà ấy hoảng loạn đưa tay lên lau,
kết quả càng lau càng nhiều.
Nhất thời mũi tôi chợt chua xót, trong
lòng không tự chủ được lại vang lên câu
nói của Mạc Thanh Mây: “Từ đầu đến cuối,
người đau đón khóc không chỉ có một
mình cậu.”
Đúng vậy, người đau khổ không chỉ có
một mình tôi, tuy tôi là người bị hại, nhưng
mẹ đẻ tổn thương con mình, đứa con đau
ð thân thể, người mẹ lại đau ở trong tim.
Tôi nhìn bà ấy, lại mở miệng một lần
nữa, cười nhẹ: “Mẹ, cha con đâu?”
Lâm Uyên cười, trên mặt lại toàn vẫn
là nước mắt, chỉ về phía sau lưng tôi nói:
"Ông ấy ở đó à? Đình Sinh, ông có nghe
thấy lời nói vừa nãy của con chưa? Con bé
tìm ông đói!”
Tôi quay đầu, ngơ ngác, nhìn thấy
Mạc Đình Sinh cầm tờ báo trong tay, nhìn
tôi, đôi mắt đo đỏ, khóe miệng hàm chứa
nụ cưỡi, thấy tôi nhìn ông, ông mờ miệng
nói: “Làm sao thế?” Âm thanh này có hơi
run.
Tôi mở miệng: “Con muốn hỏi chuyện
liên quan đến công ty của Phó Thắng Nam
bên đó.”
Mạc Đình Sinh cười cười, ra hiệu cho
tôi ngồi xuống, từ từ nói chuyện.
Ông khôi phục lại cảm xúc, Lâm Uyên
dường như rất vui mừng, rót cho mỗi người
chúng tôi một ly nước chanh, nhìn tôi nói:
"Xuân Hinh, lát nữa con muốn ăn gì? Mẹ
nấu!"
Tôi cười cười: “Đều được ạ!"
Tâm tình bà rất tốt, bước chân nhẹ
nhàng đi vào phòng bếp.
Mạc Đình Sinh nhìn bóng lưng của bà
ấy, có phần không biết làm sao nhìn tôi nói:
“Con có thể mỡ miệng gọi bà ấy, bà ấy quá
mức vui mừng rồi.”
Tôi cười cười, chờ đợi lời nói tiếp theo
của ông ấy.
“Chuyện của tập đoàn Phó Thiên có
phần phức tạp, xã hội và chính phủ đồng
thời tạo sức ép, trước mắt chúng ta không
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8