Điện thoại của Hứa Linh Sau khi cứu Đan Thiến, Giang Cung Tuấn lập tức rời đi.
Dưới tình huống bình thường thì anh sẽ không ra tay cứu người.
Lần này anh cứu cô ta chẳng qua là vì cảm thấy Đan Thiến cũng không phải người xấu, cũng không có ý xấu gì.
Chỉ dựa vào việc Lỗ Sâm muốn đánh gãy chân anh nhưng Đan Thiến lại dẫn anh rời khỏi đã đủ để anh đoán được cô ta là một cô gái hiên lành.
Giang Cung Tuấn lại đi ăn cơm.
Cùng lúc đó.
Con đường thuốc ở thành phố Tử Đằng.
Liễu Thạnh Hồng dẫn Liễu Súng đến khám ở chỗ mười mấy bác sĩ Trung Y già.
Nhưng những bác sĩ Trung Y già đó đều lắc đầu, tỏ vẻ rằng không có cách nào trị được bệnh cho Liễu Súng.
“Ba, làm sao đây? Con còn chưa kết hôn, con còn chưa chơi đủ, con còn muốn lăn giường với nhiêu phụ nữ hơn”
Liễu Súng sốt ruột đến sắp khóc.
Đêm qua, ngôi sao nữ gợi cảm kia đã giúp anh ta cả đêm nhưng anh ta vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Liễu Thạnh Hồng cũng khó xử.
Khám người bác sĩ đến vậy nhưng cũng không có cách nào.
“Súng Nhi, con đừng sốt ruột, Trung Y không được thì chúng ta đi khám Tây Y. Đi, ba dẫn con tới bệnh viện khám”
Liễu Thạnh Hồng dẫn Liễu Súng đến bệnh viện kiểm tra toàn thân.
Nhưng kết quả kiểm tra lại là cơ thể một mất một số chức năng dẫn đến việc chỗ đó bị mất năng lực, muốn trị tận gốc rất phiên phức, thậm chí có thể nói là không có khả năng.
Sau khi có kết quả, Liễu Súng xém ngất xỉu.
“Giang Cung Tuấn khốn kiếp”
Liễu Thạnh Hồng tức giận mắng.
“Ba, con cầu xin ba, ba đi tìm Giang Cung Tuấn bảo cậu ta chữa khỏi cho con đi ba, con không muốn sống cả đời như vậy đâu.” Liễu Súng kéo tay Liễu Thạnh Hồng, không ngừng cầu khẩn.
Liễu Thạnh Hồng vội nói: “Súng Nhi, đừng sốt ruột, đừng sốt ruột. Ngày mai là Đại hội Trung Y, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bác sĩ có tiếng trong cả nước tới tụ hội, chắc chắn có người có thể trị khỏi cho con.”
Bảo Liễu Thạnh Hồng đi cầu xin Giang Cung Tuấn?
Đây là chuyện không có khả năng.
Cho dù Liễu Thạnh Hồng ông ta không phải kẻ tai to mặt lớn nhưng cũng là một người có giá trị vài trăm tỷ, sao có thể hạ mình đi cầu xin một kẻ ở rể nhà người khác chứ.
Sau khi Giang Cung Tuấn cứu Đan Thiến, Lỗ Sâm đã phái người đi điều tra tin tức của anh.
Giang Cung Tuấn cũng là người có tiếng ở thành phố Tử Đằng.
Cái khiến anh nổi tiếng không phải là việc anh tài giỏi đến đầu mà lại là việc anh là một tên vô dụng tới ở rể nhà họ Đường.
Trong một biệt thự lớn ở thành phố Tử Đằng.
Đan Thiến nhàm chán ngồi trên ghế sofa, trước người cô ta lại có mấy tên vệ sĩ đang đứng.
Cô ta nhìn mấy tên vệ sĩ trước mặt, bất mãn nói: “Đủ rồi, mấy người ra ngoài đi. Đây là ở nhà, có thể có nguy hiểm gì à? Các người cứ như trùng theo đuôi vậy, phiên chết mất”
Lúc này, Lỗ Sâm bước tới.
“Cô chủ, điều tra được rồi”
Đan Thiến tức khắc hăng hái, kích động kêu lên: “Mau nói cho tôi biết anh ta là ai đi”
Lỗ Sâm nói: “Người cứu cô chủ tên là Giang Cung Tuấn, ở rể ở nhà người khác tại thành phố Tử Đằng. Gia tộc mà cậu ta ở rể là nhà họ Đường, đã từng là một gia tộc hạng hai, có tài sản hơn trăm tỷ. Có điều, trong khoảng thời gian này, vợ của Giang Cung Tuấn là Đường Sở Vi đắc tội một vài gia tộc lớn khiến nhà họ Đường bị đánh sập, hoàn toàn bị tiêu diệt.. “
Lỗ Sâm nói hết tất cả tin tức mình điều tra được cho Đan Thiến.
Từ chuyện Đường Sở Vi từ một người phụ nữ xấu xí nhất biến thành người phụ nữ đẹp nhất thành phố Tử Đằng.
Tất cả đều nhờ Giang Cung Tuấn.
Thế nhưng, mọi người ở thành phố Tử Đằng đều đồn răng Giang Cung Tuấn là một kẻ vô dụng, không hề có ai nói đến y thuật của anh.
Đan Thiến sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Chuyện này thật kỳ lạ. Một người có thể trị khỏi vết sẹo toàn thân của Đường Sở Vi, có thể cứu sống tôi thì chắc chắn rất giỏi y thuật. Một người như vậy sao lại cam lòng ở rể nhà họ Đường, trở thành một kẻ vô dụng chứ”
“Lỗ Sâm”
“Cô chủ, cô cứ dặn dò”
Đan Thiến nói: “Cầm ba trăm tỷ tới gặp Giang Cung Tuấn để cảm ơn ân cứu mạng của anh ta, đồng thời lôi kéo anh ta qua. Tôi muốn anh ta làm bác sĩ riêng của tôi”
“Vâng, tôi lập tức đi ngay”
Lỗ Sâm gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Đồng thời, ông ta còn gọi điện thoại cho ông chủ đang ở phương Bắc xã xôi để báo cáo tình huống.
“Làm theo lời của Thiến đi. Ba trăm tỷ không là gì đối với nhà họ Đan tôi cả, nhấy định phải khiến Giang Cung Tuấn trở thành bác sĩ riêng của Thiến.
“Vâng”
Lỗ Sâm cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng đi tìm Giang Cung Tuấn.
Mà Giang Cung Tuấn thì lại đang trên đường trở về nhà họ Đường.
Đám người Đường Thành Lâm vẫn chưa rời khỏi, vẫn còn đang ở nhà họ Đường. Bọn họ đã thương lượng cả ngày nhưng vẫn chưa thương lượng ra kết quả gì.
Giang Cung Tuấn lười để ý tới họ. Anh muốn để cho đám người nhà họ Đường chịu chút đau khổ trước, chờ đến khi Đại hội y thuật kết thúc thì sẽ giúp đỡ họ.
Cho nên, anh quay về phòng mình.
Đường Sở Vi đang trước bàn, chăm chú đọc quyển sách đang cầm trên tay.
“Vợ ơi, em đang xem gì vậy?”
Đường Sở Vi đặt sách xuống, cười nói: “Em ở nhà chán quá, không biết làm gì nên mới đi mua vài quyển sách để đọc”
Giang Cung Tuấn tán thưởng gật đầu: “Ừ, rất tốt”
Giang Cung Tuấn rất hài lòng vì Đường Sở Vi không cảm chịu trước nhà họ Đường, đến bây giờ vẫn không quên học tập. .
truyện tiên hiệp hay
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Đây là một dãy số xa lạ.
Giang Cung Tuấn bắt máy.
“Alo, ai vậy?”
“Là tôi, Hứa Linh đây”
Nghe thấy tiếng của Hứa Linh, Giang Cung Tuấn không khỏi nhíu mày, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không?”
Trong điện thoại vang lên tiếng quở trách của Hứa Linh: “Giang Cung Tuấn, có người nào đi làm như anh không hả? Anh nhận mười lăm triệu tiên lương của Thời Đại nhưng lại không làm việc, lâu như vậy mà vẫn chưa ký được một đơn nào cả”
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Hứa Linh này sao lại bắt đầu quản anh chứ.
Đường Sở Vi hỏi: “Chồng à, ai vậy anh?”
Giang Cung Tuấn trả lời: “Là, là Từ Tinh”
“Hử?”
Đường Sở Vi liếc nhìn anh, nói: “Mở loa ngoài đi”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ bật loa ngoài.
“Giang Cung Tuấn, làm việc thì phải nghiêm túc một chút, tiền lương mười lăm triệu là cho không à? Có nhân viên nào có nghiệp vụ như anh không hả? Anh lập tức tới công ty cho tôi. Nếu trong vòng nửa tiếng mà tôi không thấy anh thì anh thu dọn đồ đạc cút đi. Tút tút tút.. “
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, bất đắc dĩ nói: “Hứa Linh là phó chủ tịch của Thời Đại, phụ trách tất cả công việc lớn nhỏ trong Thời Đại. Anh là nhân viên trong công ty con của Thời Đại, cô ta coi như là cấp trên của anh. Chỉ có điều anh không hiểu sao một phó chủ tịch như cô ta lại quản một nhân viên quản lý nghiệp vụ nhỏ nhoi như anh thôi”
Đường Sở Vi quở trách anh: “Hứa Linh dạy dỗ đúng lắm. Anh nhìn anh đi, anh đi làm cái gì mà cứ dăm ba buổi lại lên mạng chơi, em chưa từng thấy anh làm việc chăm chỉ đâu. Anh còn không mau đến công ty báo cáo đi”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi: Anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Hứa Linh muốn làm gì.
Anh ra khỏi nhà, lái xe thành phố mới Thời Đại.
Thành phố mới Thời Đại là tòa nhà của công ty mẹ Thời Đại.
Trong một căn phòng làm việc lộng lấy.
Hứa Linh vừa mở một cuộc họp, sau khi xử lý những chuyện trong tay thì dùng đặc quyền để điều tra hồ sơ của Giang Cung Tuấn, tìm được tin tức cá nhân và công trạng của anh.
Thấy công trạng của Giang Cung Tuấn là số không, cô ta không khỏi nhíu mày.
Người như vậy sao lại có thể ở trong công ty ăn không ngồi Cô ta quyết định dạy dỗ Giang Cung Tuấn một chút nên mới gọi điện thoại cho anh.
Hứa Linh nhìn đồng hồ. Hiện tại mới bốn giờ chiều, còn cách thời gian tan làm một tiếng đồng hồ.
Sau khi Giang Cung Tuấn tới tòa nhà của công ty mẹ Thời Đại thì tới thẳng †âng Hứa Linh làm việc.
Nhưng anh còn chưa đi đến phòng làm việc của Hứa Linh thì đã bị thư ký của cô ta ngăn lại: “Này, anh làm gì ở đây?”
Một cô gái đẹp khoảng hai mươi tuổi thấy Giang Cung Tuấn đang đút hai tay vào túi quần, bộ dạng cờ lơ phất phơ nên lập tức mở miệng gọi anh lại.
Giang Cung Tuấn nhìn cô gái đẹp đang bước tới.
Cô ta mặc một bộ vest công sở, tóc dài đen nhánh cột cao lên, lộ ra cái trán trắng nõn.
Cô ta đang bước đến trên giày cao gót.
Cộp cộp cộp!
Giày cao gót tiếp xúc với sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp.
“Chỗ này là khu vực làm việc riêng của phó chủ tịch, anh là người của bộ phận nào, tới đây làm gì?” Cô gái đẹp vừa tới đã trách móc.
Giang Cung Tuấn nhìn kỹ cô ta, cười nói: “Cô gì à, tôi tới tìm phó chủ tịch Hứa, là do phó chủ tịch gọi tôi đến, nếu cô không tin thì vào hỏi đi”
Thư ký của Hứa Linh nhìn thẻ nhân viên trước ngực Giang Cung Tuấn, không khỏi nhíu mày: “Phó chủ tịch Hứa sẽ tìm gặp một nhân viên nghiệp vụ như anh sao?”
Hứa Linh là phó chủ tịch của Thời Đại, quản lý các công ty con dưới quyền của Thời Đại.
Những người tới gặp cô ta đều là tổng giám đốc của công ty con.
Một người nhân viên nghiệp vụ nhỏ nhoi sao lại có tư cách để gặp phó chủ tịch Hứa chứ.
“Chú à, chú đừng gây rối nữa. Tôi nể tình chú với tôi làm chung một công ty nên sẽ không làm khó chú, chú mau đi đi, nếu phó chủ tịch Hứa trách tội xuống thì chú sẽ xong đời”
“Chú hả?” Giang Cung Tuấn sờ mũi.
Anh già đến vậy sao?
Cả ngày hôm nay anh đã bị hai người kêu chú rồi.