Đệ Nhất Kiểm Quyết quá mạnh.
Giang Cung Tuần mới chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã cảm thấy run sợ.
Kiếm thuật này, nếu để cho người tâm thuật bất chính học xong, tuyệt đối là một đại họa.
Anh chỉ có thể phá hủy nó. Đệ Nhất Kiếm Thuật yêu cầu nhập môn cực cao.
Nhập môn của Đệ Nhất Kiếm Thuật, cần phải có lĩnh ngộ cực cao đối với kiếm thuật.
Mà ngưỡng này thì tương đương với Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm, một phần trong Thái Nhất Kiếm Thuật.
Đạt đến cảnh giới này thì mới có tư cách tu luyện bộ kiếm thuật cái thể vô địch này được.
Giang Cung Tuấn sợ.
Anh thật sự sợ hãi.
Xát!
Sau khi hủy toàn bộ kiếm thuật trên vách đá, Giang Cung Tuấn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh đã ghi nhớ Đệ Nhất Kiểm Quyết rồi.
Kiếm thuật này quá mạnh, anh muốn quên cũng khó.
Sau khi phá hủy kiếm thuật trên vách đá, anh mới nhớ ra mình đang ở trong khu vực nguy hiểm, mới nhớ đến việc phải tìm đường thoát ra.
Thế nhưng, tìm nửa ngày, vẫn không thể tìm được cơ quan để mở vách đá trên đỉnh đầu.
Vào lúc anh đang sầu muộn.
Cơ quan trên đỉnh đầu bỗng nhiên được mở ra.
Thông qua ánh sáng yếu ớt, Giang Cung Tuấn thấy một cái đầu ló ra.
Anh ta chính là Trần Vân.
“Giang huynh, học đến đâu rồi?”
Giang Cung Tuấn vận chân khí, cơ thể nhảy lên, trong nháy mắt lao vọt lên trên.
Nhìn vẻ mặt cười đùa hớn hở của Trần Vân, khuôn mặt anh tràn ngập nghi ngờ, hỏi: “Trên bản vẽ không hề đánh dấu nơi nào có Đệ Nhất Kiếm Quyết, vậy tại sao anh lại biết ở dưới này có Đệ Nhất Kiếm Quyết, chẳng lẽ lúc trước anh đã đến đây rồi sao?”
“Tôi sao có thể đến chỗ này được chứ”.
Trần Vân vừa cười vừa nói: “Tôi chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Tôi nghe chủ nhân nói qua, Đệ Nhất Kiếm Quyết không tính là kiếm thuật vô địch thật sự, nhưng đối với giai đoạn hiện tại của cậu, thì cậu hoàn toàn có thể tu luyện được”
“Lan Đà sao?”
Giang Cung Tuấn sững sờ, nói: “Chẳng lẽ anh ta trước đây đã từng đến chỗ này, nhìn thấy Đệ Nhất Kiếm Quyết rồi sao?”
Trần Vân xòe hai tay ra, nói: “Tôi cũng không biết, anh ở phía dưới cũng nửa ngày, cho dù chưa học được Đệ Nhất Kiếm Quyết, thì hẳn là cũng đã ghi nhớ toàn bộ, tôi đoán, anh nhất định đã phá hủy hết rồi.”
“Làm sao anh biết?” Giang Cung Tuần nhìn Trần Vân.
“Đoán”
Trần Vân cười nhạt một tiếng: “Trình độ võ công của anh quá thấp, nhìn thấy loại kiếm thuật đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ sợ hãi, trong lòng anh ôm con dân của Đại Lan, lo lắng người có dã tâm học được kiểm thuật này, sẽ là mối họa cho thiên hạ, hủy bộ kiếm thuật này đi cũng là hợp tình hợp lý”.
Giang Cung Tuấn chỉ nhìn chằm chằm Trần Vân, không hề lên tiếng.
Bây giờ, anh càng ngày càng không nhìn thấy được Trần Vân, cũng nhìn không thấu Lan Đà.
“Đi, đừng để ý đến mấy chuyện này nữa, Cửu Chuyển Kim Đan mới là đồ tốt, lấy được Cửu Chuyển Kim Đan, anh mới có hy vọng bước vào cảnh giới thứ chín, tính toán thời gian một chút, những người khác hẳn là cũng đã tìm đến chỗ này, đợi lát nữa, e rằng nơi đây sẽ xảy ra một cuộc chiến kịch liệt”
Trần Vân xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn theo sát phía sau anh ta.
Vị trí của bọn họ, là ở lăng mộ chính.
Trần Vân mở ra một cơ quan bên trong lăng mộ chính, một bên liên xuất hiện một lối đi.
Keng keng keng!
Đi chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng đánh nhau.
Trần Vân lập tức đề cao cảnh giác, quay người nhìn Giang Cung Tuấn, nhắc nhở: “Sắp đến hầm đan rồi, cẩn thận một chút”
“Ừm”.
Giang Cung Tuấn gật đầu một cái.
Anh đi phía sau Trần Vân, thận trọng quan sát xung quanh.
Sau khi đi đến, đã thấy ở trong căn phòng đá trước mặt, có người đang đánh nhau.
Đây là cuộc hỗn chiến của rất nhiều người.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy không ít người.
Ông nội của anh Giang Thời, Thiên, Tiêu Diệu Đàm, Ma Ha của Thiếu Lâm, Độc Bộ Thiên Nhai, Trần Thanh Sơn, ngay cả lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm cũng đến tham gia náo nhiệt.
Mấy người chiến đấu kịch liệt.
“Xem ra đồ ở ngay chỗ này rồi”
Trần Vân nhìn cuộc hỗn chiến trước mặt, cười cười, chợt lớn tiếng nói: “Này, tôi nói này, mấy người đang làm gì thế, căn cứ vào tin tức có thể tin được, Cửu Chuyển Kim Đan còn bảy, tám viên, chỗ này cũng đủ cho mỗi người một viên, cần gì phải đánh tới đánh lui?”
Anh ta mới mở miệng, Thiên đã phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Cửu Chuyển Kim Đan là của tôi, chó mèo sao có thể lấy được”
Thiên rất tự phụ, rất ngông cuồng.
Hắn ta bây giờ đã bước vào đỉnh phong lục thiên thệ, là người đang tiếp cận cảnh giới thứ chín.
Người ở chỗ này cũng chỉ có Giang Cung Tuấn mới có thể đánh với hắn ta một trận.
Những người khác, đều không phải là đối thủ.
Nếu không bị Giang Thời quấn lấy,cộng tất cả những người khác lại, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Bây giờ, Thiên đang một địch ba.
Cùng với Tiêu Dao Đàm, Độc Bộ Thiên Nhai và Trần Đại Sơn, ba người chiến đấu kịch liệt.
Mà Giang Thời cũng đang một địch hai.
Cùng với Ma Ha của Thiếu Lâm, lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm Cải Vô Danh chiến đấu dữ dội.
Coi như là đánh mấy chiêu, Thiên và Giang Thời đều đã áp chế được đối phương.
Bay giờ, trừ Thiện và Giang Thời ra, những người khác đều bị thương.
Đặc biệt là Tiêu Dao Hàm, ông ta thậm chí còn chưa leo lên được thiên thế nào cả, mới chỉ ở trung kỳ của cảnh giới thứ tám, bây giờ ông ta toàn thân chật vật, khóe miệng rỉ máu, một cánh tay còn gần như bị đứt lìa, sắp rơi xuống.
Thiên nhanh chóng xuất thủ, một chương đánh về phía Trần Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn biết Thiên đáng sợ, cũng không dám tiếp chiêu, vội vàng né tránh.
Rầm!
Một chưởng của Thiên rơi vào trên vách đá cứng.
Trên vách đá lập tức xuất hiện một dấu bàn tay.
Vào thời khắc này, Giang Thời bỗng thể hiện thực lực, dùng tốc độ cực nhanh, đánh ra mấy chưởng.
Ma Ha của Thiếu Lâm và lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm Cái Vô Danh trong nháy mắt bị đánh trung, cơ thể bay ngược về phía sau, hung hăng đập vào vách đá, sau đó ngã ‘rầm xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu, nhất thời không thể đứng dậy được.
Cơ thể của Giang Thời đáp xuống đất, phủi tay, nhìn hai người ngã trên mặt đất, nhếch miệng, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Không biết tự lượng sức mình”
Sau khi Giang Thời đánh bại hai đối thủ, Thiên cũng phát ra thực lực của mình.
Dùng toàn lực.
Đánh Tiêu Dao Đàm, Trần Thanh Sơn và Độc Bộ Thiên Nhai, cả ba người liên tục lùi về phía sau.
Giang Cung Tuấn đứng ở phía xa quan sát.
Rất nhanh, cuộc giao tranh đã lắng xuống.
Tất cả mọi người đều đã ngã xuống.
Chỉ còn hai người vẫn đang đứng, chính là Thiên và Giang Thời.
Hai người đối mặt, trên thân đều bộc phát ra khí tức cực mạnh.
Giang Thời quay người nhìn Giang Cung Tuấn, kêu lên: “Giang Cung Tuấn, đến rồi, hay lắm, hai người chúng ta liên thủ, cùng đánh bại Thiên, như thế thì Cửu Chuyển Kim Đạn sẽ thuộc về chúng ta rồi”
Thiên cũng kiêng kị Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi. Hắn ta nhìn về phía Giang Cung Tuấn, thấy Đường Sở Vi không có theo đến đây, lúc này mới thở phào một hơi. Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, mở miệng nói: “Giang Cung Tuấn, đừng quên giữa hai chúng ta còn có hợp tác”
Giang Cung Tuấn quả thật có hợp tác với Thiên.
Anh đi đến, đứng giữa Thiên và Giang Thời, nhìn hai người bọn họ, nói: “Nếu không thì như thế này đi, chúng ta trước hết hãy dừng tay, trước tìm xem có Cửu Chuyện Kim Kim Đan hay không không đã, nếu như có, vậy thì chia đều, nếu như không có thì đường ai người nấy đi, như thế nào?”
Nghe vậy, Giang Thời thu lại khí tức kinh khủng trên người mình, nói: “Nếu đã như thế, vậy thì dừng tay”
Khí tức trên người Thiên cũng tản đi.
Ánh mắt của mấy người đồng thời dừng lại ở một cánh cửa nhỏ.
“Vì để công bằng, tôi đi xem”
Trần Vân sải bước đi qua.
Anh ta vừa động đậy, bóng hình của Thiên giống như một bóng ma lóe lên một cái, xuất hiện ở trước mặt Trần Vân, chặn anh ta lại, lạnh lùng nói: “Tôi để cho anh đi sao?”
Trần Vân nhún vai, nói: “Được thôi, mời anh”
Thiên liền muốn đi lên.
Hắn ta vừa đi được mấy bước, Giang Thời đã xuất hiện trước mặt hắn, chặn đường hắn.
Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, anh đi đi”.
“Tôi sao?”
Giang Cung Tuấn vuốt mũi một cái. Giang Thời cũng gật đầu: “Ừm, cháu đi đi”. Bây giờ, những người ngã trên mặt đất đều đã đứng dậy. Bọn họ đều bị thương, đang khoanh chân ngồi dưới đất, vận chân khí trị thương.
Thấy cảnh này, không một ai mở miệng lên tiếng.
Nhưng, những người bị thương trong lòng đều đang tính toán cò con.
Đặc biệt là Tiêu Dao Đàm.
Ông ta vất vả lắm mới tìm được bản vẽ cách bố trí cơ quan, vốn cho rằng làn này đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng là lặng yên không một tiếng động, lại không thể ngờ được rằng, khắp thiên hạ đều biết, xuất hiện nhiều cường giả như vậy.
Mà trong số những cường giả ở đây, thực lực của ông ta là yếu nhất.
Ông ta cũng đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể được chia một chén canh.