*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài khu biệt thự Hi Vọng.
Ba nghìn lính đánh thuê được trang bị vũ khí đầy đủ đã bao vây toàn bộ khu chung cư.
Bảo vệ ở cổng đã bị đánh gục.
Tuy nhiên, ba người trong phòng bảo vệ vẫn còn sống, họ quỳ trên mặt đất và bị dí súng vào đầu.
Trên con đường phía xa có rất nhiều xe quân sự đậu, và hàng ngàn binh lính được trang bị đầy đủ.
Có một người đàn ông với vết sẹo trên mặt mặc áo khoác đen đứng ở gần chốt bảo vệ và có mấy chục người cầm súng Bazooka đứng phía sau hắn, đối diện với xe quân sự phía trước.
Giang Cung Tuấn đến.
Có một chiến sĩ liền đưa áo giáp.
Giang Cung Tuấn dơ tay ra hiệu không cần và đi tới chỗ Thiết Sơn cách đó hơn hai mươi mét.
“Đứng lại.”
Thiết Sơn cầm cái loa trong tay hét lớn: “Giang Cung Tuấn, nếu anh còn tiến thêm bước nào, tôi sẽ hạ lệnh nổ súng”
Giang Cung Tuấn dừng lại.
Vài tên binh lính cầm khiên nhanh chóng đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, một người trong số họ cầm loa đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn ra hiệu: “Không cần đâu”
Nhìn Thiết Sơn ở trước mặt anh giận dữ quát: “Anh muốn làm gì, anh có biết đây là nơi nào không, đây là thủ đô đấy.
Bây giờ khắp nơi đều đã bi phong tỏa hết rồi, anh nghĩ anh có thể trốn thoát sao.”
Giang Cung Tuấn không cần dùng loa mà âm thanh phát ra vẫn rất lớn, cho dù cách nhau hơn nhau hơn hai mươi mét nhưng Thiết Sơn vẫn nghe thấy được.
Hơn thế nữa, còn rung cả màng nhĩ, ù đầu, làm hắn hơi khó chịu.
Sau vài giây hắn mới phản ứng lại và hét lên: “Tôi đã dám tới thì không có ý định sống sót trở về, lập túc mang Đào Văn Hưng ra đây cho tôi và chuẩn bị một chiếc trực thăng đổ đầy dầu nữa”
“Được rồi, tôi đồng ý”
Giang Cung Tuấn không chút do dự nói: “Cần một chút thời gian để chuẩn bị trực thăng”
“Trong vòng mười phút tôi phải thấy trực thăng, nếu không, tôi sẽ xuất chiến”
“Được”
Giang Cung Tuấn không nói gì.
Nói xong quay lại phòng chỉ huy tạm thời.
“Triều Dân, khi nào thì tới được vậy?”
“Hồi đại tướng, lực lượng không quân đã sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào, còn những lực lượng khác có lẽ sẽ mất khoảng hai mươi phút nữa Nghe Triều Dân nói vậy, Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày.
Hai mươi phút, quá trễ.
“Điều tra cho tôi giám sát thực sự của khu vực biệt thự Hy Vọng.”
Đúng lúc này, một hình ảnh giám sát vệ tinh trên máy tính trước mặt anh.
Trong ảnh có không ít lính đánh thuê được vũ trang đầy đủ.
Sau khi xem qua, anh liền biết sự phân bố của lính đánh thuê.
Một khi trận chiến bắt đầu, lính đánh thuê sẽ nhanh chóng tiến vào bên ngoài biệt thự, dễ dàng đột nhập vào một ngôi nhà và giết người.
Vả lại những người này là những kẻ liều lĩnh.
Một khi đã tham chiến, khu vực này coi như xong.
“Có bao nhiêu người sống trong khu vực này?”
“Hồi đại tướng, điều tra sơ bộ cho thấy có hơn ba nghìn người, còn đều là những người giàu có, họ là ông chủ của các doanh nghiệp lớn và gia
- ---------------------------