*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin tức Hắc Long được phong vương cũng không công khai, chỉ có một số ít người biết.
Bầu không khí ở quân khu Nam Cương tràn đầy vui mừng.
“Tướng Long, chúc mừng...”
Trên mặt Ngô Huy là ý cười xán lạn: “Không đúng, không nên gọi là tướng Long, phải gọi Long Vương.”
“Được rồi, bớt nịnh hót đi”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay.
Đối với chút hư danh này, anh không quá bận tâm.
Quỷ Viễn đi tới hỏi: “Lão đại, hai mươi tám nước bôi thường 140 thành thị, xử lý thế nào đây?”
Giang Cung Tuấn day day huyệt thái dương.
Đây là một vấn đề khó giải quyết.
“Đi, đi họp”
Giang Cung Tuấn dẫn đầu đứng dậy đi về phía phòng họp.
Cao ốc quân khu, trong phòng họp.
Nơi đây hội tụ những nhân vật lớn cấp tướng quân trở lên, còn có tám người Bát Bộ Thiên Long mới được sắc phong.
Giang Cung Tuấn ngôi ở vị trí chính giữa.
Quỷ Viễn lấy một phần văn kiện ra, thì thâm: “Lần này hai mươi tám nước mỗi nước bồi thường năm thành thị lãnh địa.
Tuy rằng đây đều là một số thành thị tương đối nhỏ, nhưng tất cả cộng lại cũng ra diện tích rất lớn.
Căn cứ tư liệu cho thấy, trong một trăm bốn mươi thành thị này có hơn ba trăm dân tộc khác nhau sinh sống, nhân khẩu đạt tới khoảng trăm triệu người”
Giang Cung Tuấn rất nghiêm túc nghe.
Hiện tại một trăm bốn mươi thành thị này đã được nhét vào quốc thổ Đại Lan.
Như vậy người của những thành thị này cũng là người Đại Lan.
Quỷ Viễn đọc xong tư liệu thu thập được.
Ngô Huy vừa cười vừa nói: “Lão đại, hiện tại anh đã được phong làm Long Vương, phía trên nói tất cả những lãnh thổ thuộc địa thu được lần này đều do anh quản.
Hiện tại anh định quản như thế nào?”
Giang Cung Tuấn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tôi nào hiểu mấy chuyện này”
Suy nghĩ một chút, anh dặn dò: “Ngô Huy, chuyện chỉnh đổn lại những thành thị này giao cho cậu, cậu nhất định phải trấn an thị dân các nước khác, phải để bọn họ biết có thể gia nhập Đại Lan là may mắn của bọn họ”
“Rõ”
Ngô Huy nghiêm trang tuyên thệ bảo đảm: “Bảo đảm hoàn thành thỏa đáng.”
Nói xong anh ta lại cười ha hả.
“Lão đại, một trăm bốn mươi thành thị, những diện tích này cộng lại rộng lớn cực kỷ.
Hơn nữa các quốc gia ở biên giới Nam Cương vốn dư thừa khoáng thạch.
Hiện tại tất cả những khoáng thạch này đều là của anh, anh đã trở thành nam nhân giàu có nhất thiên hạ này”
Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Có tiền có ích gì, cũng chỉ là một đống chữ số mà thôi.
Chẳng qua nghe cậu nói như vậy tôi cũng nảy