Giang Cung Tuấn hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Mộc Ninh giải thích: “Boss, là như vây, mạng lưới tình báo ngầm này do Quỷ Kiến Sầu sáng lập nên, mà các mối quan hệ trong mạng lưới tình báo ngầm cực kỳ rắc rối phức tạp, liên quan đến mọi loại ngành nghề, thế giới ngâm ở Tử Đẳng có lưu truyền một tin tức, có bất cứ tình báo nào cũng đều có thể tìm đến Quỷ Kiến Sầu bán lấy tiền, vì vậy Quỷ Kiến Sâu đã sớm bị các bộ ngành liên quan để mắt đến”
“Mạng lưới tình báo ngầm này là trái với pháp luật, cũng đã từng thực hiện không ít giao dịch phi pháp.”
“Các bộ ngành có liên quan đều muốn đem một lưới bắt hết toàn bộ đường dây, thành ra mấy năm nay đã cử không ít người trà trộn vào năm vùng, bây giờ tôi cũng không biết rốt cuộc những ai là gián điệp, vậy nên giờ mới bắt hết toàn bộ những người mà Quỷ Kiến Sầu lưu lại, đang thẩm vấn từng người một.”
Mộc Ninh nói sơ qua tình hình sự việc một lần.
Nói rồi anh ta chỉ vào một người đàn ông bị trói gô ở ngay phía trước.
Người đàn ông này tâm bốn mươi tuổi, bị treo lên cao, cả người toàn là vết thương do bị đánh, máu tươi từ trên người tràn ra, tí tách nhỏ giọt rơi xuống dưới đất.
Lúc này đây ông ta chỉ còn thở thoi thóp.
“Có thủ hạ phát hiện, ông ta lén truyên tin tức về mạng lưới tình báo ngầm ra bên ngoài, mà phía nhận tin là vị Trưởng phòng Cảnh sát nào đó bên phía Công an Tỉnh”
Giang Cung Tuấn ởđi tới, tự mình thả người này xuống.
Người đàn ông này nằm dưới đất, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, lạnh giọng nói: “Muốn giết cứ giết, tôi mà nhíu mày một cái thì chẳng còn là đàn ông nữa.”
Giang Cung Tuấn xoay người nhìn Mộc Ninh, trách mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, thả hết đi”
“Boss, chuyện này?” Mộc Ninh sửng sốt hỏi.
Giang Cung Tuấn sắc mặt trâm xuống, nói: “Quên mất mình là người nào rồi phải không, thật sự xem mình là xã hội đen hả?”
“Vâng. Mộc Ninh ra lệnh cho mọi người: “Lập tức mở trói.”
Toàn bộ những người bị trói đều được thả ra.
Giang Cung Tuấn nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất mà không thể bỏ chạy, hỏi: “Tới nơi này mấy năm rồi?”
“Hừ”“
Người đàn ông lạnh lùng khịt mũi.
Giang Cung Tuấn nói: “Thả cho ông ta đi đi”
“Vâng”
Mộc Ninh gật đầu, nhìn mấy người đang đứng ở đây, nói: “Những ai là đồng bọn của ông ta đâu, còn không mau đỡ ông ta rời khỏi đi”
Những người mà Quỷ Kiến Sầu lưu lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có ai chịu đứng ra thừa nhận.
Quả thật phía sau vẫn còn có người nằm vùng.
Tuy nhiên bọn họ đều biết một khi đứng ra thừa nhận, vậy thì thật sự không thể nào rời khỏi được nữa.
“Đưa ông ta tới bệnh viện đi, những người khác cũng giải tán đi thôi.”
Giang Cung Tuấn ra lệnh một câu sau đó bèn đứng dậy rời đi.
Mộc Ninh theo ngay phía sau.
Mật thất dưới lòng đất, trong căn phòng nào đó.
Mộc Ninh đứng ở một bên, dò hỏi: “Boss, anh tính làm gì vậy? Chuyện mà chúng ta đang làm hiện tại cũng không thể đưa ra ánh sáng, chẳng lẽ thật sự phải đợi cảnh sát chạy tới, một lưới bắt hết nơi này sao?”
Giang Cung Tuấn nhìn Mộc Ninh rồi thản nhiên nói: “Cho dù có là gián điệp, cũng không cân phải hành hạ người ta như vậy đâu, đừng có quên bản thân cậu cũng là một người lính, đều là đồng bào của mình, cần gì phải gây khó dê với họ, còn về việc chồ này bị các bộ ngành có liên quan theo dõi, một hồi tôi sẽ thăm hỏi Tiêu Diêu Vương, nhờ ông ta nghĩ biện pháp, ngăn chặn không để quân đội dính líu tới nhiệm vụ này, đợi tới khi mấy chuyện ở Tử Đăng này kết thúc, mạng lưới tình báo ngầm này cũng có thể giải tán được rồi.”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, vẫn phải tìm cho ra gián điệp, sau khi tìm ra thì đưa toàn bộ rời khỏi chỗ này, đừng có làm khó bọn họ, bọn họ cũng chỉ vì công việc, đều không dễ dàng gì”
“Nhưng mà boss, mấy người mà Quỷ Kiến Sầu lưu lại, đều đã đi theo Quỷ Kiến Sầu thật nhiều năm, thậm chí có người còn đi theo tận mười mấy năm, muốn biết ai là gián điệp, việc này hơi bị khó: “Vậy thì đuổi hết đi.” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói.
“Vân là boss sáng suốt”
“Bớt nịnh nọt đi, tôi đi ngủ đây, đừng có lại làm ồn khiến tôi không ngủ được.”
Giang Cung Tuấn đứng dậy bỏ đi Còn Mộc Ninh thì ngay tức khắc đi xử lý chuyện này.
Anh ta đuổi sạch toàn bộ những người mà Quỷ Kiến Sầu lưu lại Lúc này đây, mạng lưới tình báo ngầm này chỉ còn toàn những người mà Giang Cung Tuấn từ Nam Cương mang về đội quân Häc Long, vậy là mạng lưới tình báo ngầm này đã bị anh ta hoàn toàn năm giữ.
Những chuyện này rất nhanh đã truyên đến tai Quỷ Kiến Sầu, Phương Vĩnh Cánh nhìn thấy mạng lưới tình báo ngầm mà mấy chục năm mình dốc lòng gầy dựng hoàn toàn bị Giang Cung Tuấn năm giữ, ông ta cũng bó tay không biết phải làm sao.
Kể từ ngày Giang Cung Tuấn tiếp nhận thay thế, ông ta cũng đã nghĩ đến, chỉ là không ngờ răng ngày này tới nhanh như vậy.
Màn đêm lặng yên trôi qua không một tiếng động Ngày hôm sau Giang Cung Tuấn kêu Mộc Ninh säp xếp người đưa anh quay trở về nội thành.
Tại nhà họ Đường.
Đường Sở Vi mới sáng sớm đã tỉnh rồi.
Hôm qua cô đi tìm Hắc Long, nhưng lại thấy Hắc Long với Hứa Linh thân mật dính lấy nhau, cô rất đau lòng, cực kỳ ủ rũ.
Cô đã cho là mình thất tình, nhưng sau khi Hà Diệp Mai khuyên giải, cô đã lấy lại sự tự tin Vì vậy, cô dậy thât sớm, đi dạo phố, mua không ít quần áo.
Toàn là một số loại rất hở hang mà lúc trước cô không dám mặc Sau khi Giang Cung Tuấn trở lại nội thành, đã hơn mười giờ sáng.
Anh ghé vào một cửa hàng hoa tươi, mua chín mươi chín đóa hoa hồng, ôm hoa hồng đi thẳng về hướng khu chung cư chỗ nhà họ Đường ở.
Vừa mới tới cổng khu chung cư, đã thấy xa xa có hai cô gái đi tới.
“Mỹ Oanh, cám ơn em đã đi mua sảm với chị nguyên cả buổi sáng” Trong tay Đường Sở Vi xách không ít túi đồ Đổi với mua sắm quần áo cô cũng không có bí quyết gì, vậy nên mới sáng sớm đã đi kêu Đường Mỹ Oanh Dưới sự đề cử của Đường Mỹ Oanh, cô đã mua không ít quần áo.
Ngay cả đồ đang mặc trên người cũng đều là mới mua lúc sáng Đây là một chiếc váy hai dây màu vàng Chiếc váy rất ngăn, đôi chân trảng nõn dài miên man phơi hết ra ngoài Phía trên là hai dây quai mảnh khiến bờ vai hoàn toàn lộ ra.
Cổ áo hơi thấp, thấm chỉ có thể thấy cả áo ngực.
Mặc vào chiếc váy hai dây này, tỷ lệ người ngoái đầu lại nhìn là trăm phần trăm, thậm chí còn có một số người lén cầm điện thoại quay chụp.
Lúc mới đầu Đường Sở Vi cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng mà đi lại một hồi, cô cũng đã quen với ánh mät thưởng thức của những người đàn ông khác, cô cảm thấy, đây mới chính là sự quyến rũ mà cô nên có “Thể này thì có là gì” Đường Mỹ Oanh cười nói: “Chị Sở Vi, chị nên mặc như thế này từ lâu mới phải, chị là người phụ nữ đẹp nhất Tư Đăng cơ mà, bây giờ chị lại trang điểm lên như vậy nữa, không biết sẽ có bao nhiêu người mê như điếu đổ nữa đây, với lại nhà họ Đường đều trông cậy hết vào việc chị nịnh nọt Häc Long, dẫn dắt nhà họ Đường đi về phía huy hoàng đó nha”
“Chị sẽ cố gắng hết sức.”
Nghĩ đến Häc Long, trên mặt Đường Sở Vi ẩn hiện một nụ cười khó mà phát hiện.
Giang Cung Tuấn vừa mới đến cổng khu chung cư, đã thấy Đường Sở Vi và Đường Mỹ Oanh cùng nhau đi tới, anh ôm chín mươi chín đóa hoa hông, nhanh chóng đi qua, tới trước mặt Đường Sở Vị, tặng hoa hồng trong tay cho cô.
Trên mặt nở nụ cười, nói: “Sở Vi, tặng cho em này”
Đường Sở Vi nhìn thấy là Giang Cung Tuấn, nụ cười trên mặt chợt tắt, thay vào đó là khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
“Giang Cung Tuấn, anh còn đến làm gì vậy?”
Giang Cung Tuấn cầm hoa hồng, cười nói: “Tại sao anh lại không thể tới, em là vợ anh mà”
Đường Sở Ví thản nhiên nói: ‘Đã từng thôi, hiện tại không phải nữa, Giang Cung Tuấn, nếu như anh không đồng ý ly hôn, tôi sẽ gửi đơn xin tòa án cưỡng chế ly hôn, đến lúc đó một các anh cũng không có đâu.”
Đường Mỹ Oanh đứng bên cạnh mặt cũng đầy vẻ khinh thường mãng: “Giang Cung Tuấn, đồ vô dụng như anh còn tới đây làm gì vậy, chẳng lẽ anh không biết là Sở Vi của hiện tại không phải người mà anh có thế xứng đôi được, sao anh không rải nước tiểu của mình ra mà soi xem mình là cái loại gì.’ Đường Mỹ Oanh không hề chừa cho Giang Cung Tuấn chút mặt mũi nào.
Giang Cung Tuấn hơi sững sốt.
Ngày hôm qua không phải Đường Sở Vi đã nhìn thấy một mình khác (*) và Hứa Linh thân mật dính lấy nhau rồi sao? (*)Giang Cung Tuấn và Häc Long là cùng một người. Hắc Long chính là một thân phận khác của Giang Cung Tuấn Không phải là cô hẳn phải hoàn toàn mất hết hy vọng hay sao? Sao lại đối với mình vân lạnh nhạt như vậy nhỉ? “Sở Vi, anh có lồi với em chõ nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi Anh cố găng áp chế cơn giận trong lòng mình, trên mặt ráng sức nở nụ cười, để mình trở thành một người thật thân thiết bình dị.
Đường Sở Vi lắc đầu mà nói: “Anh không có lôi với tôi, là tôi có lỗi với anh được chưa?”
“Vốn dĩ chuyện chúng ta đến với nhau đã là một điều sai lâm “Anh đã không mang được hạnh phúc đến cho tôi, so với việc ở nhà họ Đường để bị xem thường, không bằng rời khỏi nhà họ Đường sớm một chút, như vậy không tốt hơn sao?”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, gản từng chữ nói: “Giang Cung Tuấn, tôi thật sự biết ơn anh, cảm ơn anh ở nhà họ Đường đã hi sinh lặng lẽ, tôi cũng đã thử cùng với anh xây dựng một cuộc sống hôn nhân thật tốt, cùng với anh trải qua mỗi ngày thật vui vẻ, nhưng mà khi tôi và anh ở bên nhau, tôi không có cảm giác rung động, là cảm giác rung động đó anh có hiểu không, tôi không muốn cả đời mình đều như vậy, không muốn dành cả đời ở bên một người đàn ông mà mình không có cảm giác yêu.”