Chuyện Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Lâm Lang thả ra Thôn Thiên Thú há miệng cái liền nuốt chửng Chồn Lang ‘Vương đã gây ra sóng to lớn.
Không ai biết đây là Giang Cung Tuấn.
Chỉ rằng đây là mặt nạ đại hiệp.
Chỉ biết, bên cạnh Mặt Nạ Hiệp có một con yêu thú cường đại, gọi là Thôn Thiên Thú.
Giang Cung Tuấn sau khi giải cứu đám người Bách Hiểu Sinh liền rời khỏi núi Lâm Lang, anh bước đi trên một tòa thành thị phồn hoa ở Nước Đoan Hùng, cảm giác không biết về đâu..
Thế giới lớn như vậy, thế nhưng không có chốn nào để anh dung thân.
“Xem kìa, là hiệp sĩ mặt nạ.”
“Con chim nhỏ trên vai kia chẳng lẽ chính là Thôn Thiên Thú nổi tiếng được đăng lên trên mạng sao?”
Giang Cung Tuấn xuất hiện trên đường phố, khiến không ít người qua đường chú ý.
Bây giờ, anh là đã là người đàn ông năm ở top đầu hot search, được biết đến trên toàn thế giới với danh xưng hiệp sĩ đeo mặt nạ, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.
Tuy có người nhận ra Giang Cung Tuấn nhưng lại không dám tới gần, chỉ đứng ở xa xa quan sát.
Giang Cung Tuấn cũng biết mình bị nhận ra, anh sợ phiền toái vì thế lựa chọn rời khỏi thành thị nhân loại, tiến vào rừng sâu núi cao.
Trải qua trận chiến ở núi Lâm Lang, anh tin tưởng, ngoại tộc tạm thời sẽ không có động thái gì lớn, kế tiếp việc anh phải làm là chờ đợi, chờ đợi kiếp thứ hai của địa cầu thứ hai xuất hiện.
Thế nhưng, kiếp thứ hai của Địa Cầu chỉ mới bắt đầu.
Kiếp thứ hai này sẽ có tạo hóa gì xuất hiện?
Giang Cung Tuấn không biết, chỉ có thể chờ.
Ở nước Đoan Hùng, tại một sơn mạch không rõ nào đó, trên một bãi đất trống, Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi, hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện, thân thể anh hội tụ thiên địa linh khí hùng hậu, thiên địa linh khí bị hấp thu luyện hóa, chuyển hóa thành chân nguyên tinh thuần của anh.
Giờ phút này, tin tức trên điện thoại di động của anh rung lên một chút.
Anh ngừng tu luyện, lấy ra điện thoại di động, phát hiện là một tin tức mà diễn đàn võ giả đẩy tới.
Nhìn thấy nội dung này, Giang Cung Tuấn cau mày: “Tên Tượng Vương này muốn chết.”
Tin tức có nội dung là Tượng Vương triệu tập đại quân dị thú, chuẩn bị công kích tỉnh thành Mã của nước Đoan Hùng, cưỡng ép chiếm lĩnh thành Mã, hơn nữa Tượng Vương còn lên tiếng khiêu khích hiệp sĩ trước mặt mọi người.
“Mặt nạ hiệp sĩ gì chứ, trong mắt bản vương hắn chỉ là một con kiến hôi, nếu hắn dám xuất hiện, bản vương sẽ xe hắn ra làm từng mảnh”
“Thôn Thiên Thú bản vương cũng không sợ”
Tượng Vương đã đưa ra những lời bình đó trên mạng.
Điều này đã gây ra một làn sóng lớn.
Nhìn thấy những tin tức này, Giang Cung Tuấn cau mày.
Bởi vì trong những tin đồn anh lấy được, Tượng Vương này thực lực rất mạnh, đạt tới pháp cảnh giai đoạn thứ hai, đây cũng không phải là kẻ mà Chồn Lang Vương kia khó mà sánh được.
Pháp cảnh, có ba cảnh giới.
Chỉ chênh lệch một cảnh giới, mà thực lực đã có cảnh giới khác biệt.
“Nhị Nguyệt, cô có thể cần nuốt yêu thú tầng hai pháp cảnh này không? Giang Cung Tuấn hỏi.
Nhị Nguyệt lười biếng đứng trên bả vai anh nói: “Chỉ sợ là không được, thực lực hiện tại của ta, chỉ có thể thôn phệ yêu thú ở pháp cảnh thứ nhất, chứ chưa đạt tới trình độ cắn nuốt yêu thú pháp cảnh tâng thứ hai.”
“Vậy thì làm sao bây giờ?”
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Thực lực hiện tại của anh cũng chỉ có thể cùng pháp cảnh yêu thú ở cảnh thứ nhất đánh một trận, đối với yêu thú có thượng pháp cảnh tầng thứ hai, anh không nắm chắc thắng lợi.
Nhị Nguyệt thản nhiên nói: “Chuyện này tôi không biết, đúng rồi, Giang đại ca, hiện tại trên địa cầu có tạo hóa rất nhiều, đây là thời đại thuộc về ta, ta không thể mãi kè kè theo.
anh, ta cũng muốn đi tìm tạo hóa thuộc về ta”
“Chỉ có mau chóng tăng lên thực lực, ta mới có thể giúp anh, hiện tại ta không cách nào trợ giúp anh nhiều được”
Nhị Nguyệt muốn rời đi.
Bây giờ trên trái đất, có rất nhiều sinh linh và tạo hóa.
Nó sẽ tìm kiếm tạo hóa của riêng mình.
“Rời đi vào lúc này?” Giang Cung Tuấn nhíu mày, Nhị Nguyệt thực lực rất mạnh, trước mắt nó là một đại trợ thủ của anh, nếu Nhị Nguyệt cũng rời đi, anh chẳng phải là một tấc cũng khó mà nhích sao.
Nhị Nguyệt giải thích: “Bây giờ tình hình trên trái đất không phải là xấu, nếu ta tu luyện chăm chỉ hơn, chờ đợi cho đến khi tình hình trên trái đất là nghiêm trọng thì lúc đó mới có thể đủ sức mạnh ra tay.”
“Được”
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chứi đầu nói: “Nếu cô muốn đi tìm tạo hóa của mình, vậy thì đi đi, chuyện Tượng ‘Vương và chuyện thành Hạ, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
“Ừm” Nhị Nguyệt gật đầu nhỏ.
Sau đó nó liền tung đôi cánh nhỏ bay đi, rất nhanh liền biến mất trong tâm mắt Giang Cung Tuấn.
Sau khi Thôn Thiên Thú rời đi, Giang Cung Tuấn lại lo lắng.
Thành Hạ chính là trung tâm của nước Đoan Hùng, một khi nơi này bị Tượng Vương chiếm lĩnh, như vậy yêu thú khác nhất định sẽ nhao nhao noi theo, không bao lâu nữa nước Đoan Hùng sẽ sụp đổ nước Đoan Hùng một khi sụp đổ, cả thế gi nhanh chóng sụp đổ, kế tiếp chính là Long quốc.
Anh phải ngăn chặn nó.
Cho dù thực lực không địch nổi Tượng Vương, anh cũng muốn đi thành Hạ.
Đây là trận chiến đầu tiên giữa nhân loại và yêu thú, nhất định phải chết thủ ở thành Hạ.
Chỉ là, anh biết, với lực lượng một thân một mình thì căn bản là không cách nào bảo vệ thành Hạ, muốn bảo vệ Thành Hạ cần có nước Đoan Hùng ra mặt, cần mượn vũ khí công nghệ cao của nước Đoan Hùng.
Như vậy, xác suất thắng Tượng Vương sẽ cao hơn một chút.
Giang Cung Tuấn rời khỏi nơi này, đi đến kinh đô Đại Hạ.
Nơi thủ đô bây giờ đã không còn phồn hoa như trước nữa.
Trên đường phố ít người hơn rất nhiều, còn lại chỉ là một vài quân đội được trang bị vũ khí hạng nặng, trên bầu trời xuất hiện không ít máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu không ngừng tuần tra, chính là lo lắng có ngoại tộc xâm chiếm thành thủ đô của nước Đoan Hùng.
Trong thành, đi ba bước gặp một rào chắn, đi năm bước gặp một còi báo hiệu.
Nhưng với thực lực hiện tại của Giang Cung Tuấn, muốn tránh thoát những thủ vệ này là chuyện dễ dàng.
Thủ đô, cung điện Thiên An.
Tân Vương và Lão Vương hội tụ lại với nhau.
Tân Vương thần sắc ngưng trọng, nói: “Hiện tại tình hình rất nghiêm trọng, tận thế đến, một người như ta không có bất kỳ tu vi nào, đã không còn tư cách nắm trong tay nước Đoan Hùng nữa”
Ông nhìn Lão Vương, nói: “Sư phụ, con muốn từ chức vua nước Đoan Hùng: Lão Vương nhìn hắn một cái, nói: “Lúc này mà muốn đi từ chức?”
“Sư phụ, con hật sự bất lực, Tượng Vương đã nói sẽ mang đến đại quân thú tộc tiến công thành Hạ, con, con thật sự…”
Lão Vương hơi khoát tay, nói: “Ta biết con lo lắng, chỉ là hiện tại, để ai tiếp nhận ngai vàng đây? “
Trong thời đại này, không ai dám dòm ngó tới ngai vàng.
Một khi nhận được ngai vàng, thì phải gánh vác sự an toàn của hơn một tỷ người ở nước Đoan Hùng.
Cả hai vị vua đều im lặng.
Bên ngoài cửa, có một người bảo vệ.
Bóng dáng anh ta dần xuất hiện.
Nhìn bóng dáng ấy đoán rằng trong quá khứ tuyệt đối là một cao thủ, nhưng hiện tại thực lực của anh ta cũng mạnh hơn nhân loại bình thường, so với yêu thú, quả thực không đủ †ầm so với anh.
Lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng bước chân truyền đến.
Bóng dáng ấy xoay người nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông kia đi tới, bọn họ hơi sửng sốt, chợt kinh hô: “Hiệp sĩ mặt nạ? “
Giang Cung Tuấn đi vào, tháo mặt nạ trên mặt xuống.
“Giang, Giang Cung Tuấn, là anh?”
Thần sắc của những người có mặt mang theo khiếp sợ.
“Vâng, “
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu sau đó đẩy cửa đi vào.
Anh không đi vào đại điện , nhưng đã nghe thấy những lời của hai vị vua.
Ngay lúc cả hai vị vua đều im lặng, cánh cửa mở ra, một giọng nói truyền đến: “Ngôi vua này, _ sẽ làm.
Nghe được giọng nói ấy, hai người đồng thời đứng dậy xoay người nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn, hai người đều ngây ngẩn cả người.
“Giang, Giang Tuấn, là cậu, cậu còn sống?” Lão Vương hơi sửng sốt, trên mặt mang theo vẻ vui mừng.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Hiện tại quốc gia gặp khó khăn, đối mặt với đại quân ngoại tộc ta không thể che giấu thân phận được nữa, tôi sẽ đảm nhận vị trí ngai vàng, tôi sẽ cùng tồn vong với nước Đoan Hùng.”