*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn không chắc rằng Truy Hải có đang gọi cho Thiên Tử hay không.
Nhưng anh biết, nếu đây không phải là Thiên Tử thì Thiên Tử cũng đứng ở một bên nghe.
Trong điện thoại không có âm thanh gì khác truyên tới.
Giang Cung Tuấn nói lân nữa: "Thiên Tử, tôi không quan tâm anh có mục đích gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ ngăn cản anh" ”
Tít tít tít!" m thanh tít tít tít vang lên.
Đối phương không lên tiếng đã cúp điện thoại.
"Hắc Long, mày không thể còn sống mà rời khỏi đây được đâu.“Truy Hải nhìn Giang Cung Tuấn, gắn từng chữ nói: "Bên ngoài có một trầm ngàn đại quân, thành Nam Hoang có ba triệu đại quân, nếu mày đã tới rôi thì đừng hòng nghĩ đến việc còn sống rời đi" "Vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: "Nếu như tao đã tới thì hẳn có cách để rời đi, đúng rồi, quên nói cho mày biết, nơi này đã từng là phòng hội nghị của quân Hắc Long Nam Hoang, nơi này tao rõ còn hơn cả lòng bàn tay, bây giờ ở đây đã cát đứt liên lạc với bên ngoài rôi, dù cho nơi này có sập xuống thì bên ngoài cũng không biết”
Nghe vậy, tướng quân của hai mươi tám nước đổi sắc mặt.
"Hắc Long, tôi...
tôi cũng là bị bắt buộc" "Hắc Long, van xin cậu cho tôi một con đường sống, tôi sẽ lập tức rút quân ngay" Không ít người bắt đầu khẩn cầu.
“Ầm" Giang Cung Tuấn trực tiếp nổ súng.
Truy Hải cứ như vậy mà té xuống vũng máu, mất đi hơi thở của sự sống.
Tướng quân của hai mươi tám nước sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
"Nếu đã tới, vậy sẽ phải chuẩn bị việc phải bỏ mạng chứ, mấy người tấn công thành Nam Hoang, khiến cho quân Hắc Long chết vô số, không giết máy người, tôi sao mà hoàn thành được dặn dò của quân Hắc Long đây?" Vẻ mặt Giang Cung Tuấn âm u, trong giọng nói mang theo sát ý.
Hơi thở trên người anh quá mạnh mẽ, thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cho rất nhiêu tướng quân ở nơi này cảm thây run sợ trong lòng, trên người giống như bị một tảng đá lớn đè vậy, ngay cả cử động cũng không dám.
"Mọi người cùng nhau tiến lên, nếu hẳn nổ súng thì chúng tôi cũng cùng nhau nổ súng, tôi không tin..."
Một tên tướng quân hô lớn lên.
Thế nhưng còn chưa nói xong, Giang Cung Tuấn đã trực tiếp nổ súng, thân thể của người đó chậm rãi ngã xuống.
Mặc dù thân thủ của tướng quân của hai mươi tám nước cũng không tệ, thế nhưng khi đối mặt với Hắc Long, bọn họ không cómột chút dục vọng chiến đấu nào.
Bọn họ biết chờ đợi sẽ chết.
Nhưng cũng biết, nếu động thủ bây giờ, cũng sẽ chết ngay lập tức.
"Tự mình giải quyết đi" Giang Cung Tuấn quét nhìn tướng quân còn sống, cam kết: "Tôi cam kết, nếu mấy người tự kết thúc sinh mạng của chính mình, quân Hắc Long của tôi tuyệt đối sẽ không động đến lính của quỗc gia mấy người, để cho bọn họ rời khỏi thành Nam Hoang an toàn, còn nếu không..."
Vẻ mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Máu chảy thành sông, ba triệu đại quân, chết không có chỗ chôn”
Chết? Tự sát? Loài người luôn sợ hãi việc chết, tự sát một sự tinh thần can đảm rất lớn, bọn họ đều là tướng quân của quốc gia, đều là dưới một người, trên
- ---------------------------