Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giang Cung Tuấn, bây giờ tôi đã thả người rồi, anh có thể đem kĩ thuật luyện tập của anh nói cho tôi chưa?”



Tuyệt Hằng uy hiếp: “Khuyên anh trăm nghìn lần đừng có đùa giỡn với tôi, nếu không tôi nói cho anh biết, những người này đã rời đi tôi vẫn có thể bắt về, lúc đó cũng là thời điểm bọn họ chết”



Giang Cung Tuấn hơi hé mắt, nhìn Tuyệt Hằng, nhàn nhạt nói: “Tôi bị thương nghiêm trọng như vậy, có thể chết bất cứ lúc nào, anh không cho tôi chữa trị sao? Chờ sau khi vết thương bình thường lại đương nhiên tôi sẽ nói cho anh biết.”



Nói xong, Giang Cung Tuấn không nói gì nữa.



Tuyệt Hằng cũng không sốt ruột. Trong mắt anh ta, Giang Cung Tuấn chỉ như một con kiến. Anh ta có thể dễ dàng giết chết Giang Cung Tuấn.



Ở dưới chân núi cung Di Hoa. Lúc này có không ít người đang tập trung ở đây.



“Làm sao bây giờ?”



Cô lo lắng không nhịn được.



Trên đỉnh núi, Giang Cung Tuấn ngồi trên đống hỗn độn thúc đẩy Cửu Chuyển Kim, linh khí đất trời tiến vào trong cơ thể anh, làm dịu lại cơ thể đang hấp hối.



Vết thương càng nặng càng tốn nhiều năng lượng khôi phục thân thể. Chỉ cần không chết, còn một hơi thở cuối cùng đi nữa, cho dù có bị thương nặng thế nào anh đều có thể hồi phục được, quan trọng là thời gian. Chớp mắt đã qua ngày. Vết thương trên cơ thể Giang Cung Tuấn đã khôi phục được bảy tám phần gì đó.



Cho dù tứ chi bị đánh gãy cũng bình phục lại. Anh đứng lên hoạt động gân cốt. Tuyệt Hằng nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ.



Giang Cung Tuấn bị thương nặng thể nào anh ta biết, những vết thương này, cách cái chết có vài bước chân, nhưng mới chữa trị nửa ngày Giang Cung Tuấn lại sinh hoạt như rồng như hổ.



Thật thần kỳ, kỹ thuật như vậy dù ở Thương giới cũng không có.



Ánh mắt anh ta sáng lên như lửa đốt.



“Giang Cung Tuấn, nhanh lên, nhanh đưa kỹ thuật cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ anh, chắc chắn rằng anh có thể sống sót một cách an toàn”



Tuyệt Hằng vội vàng mở miệng. Anh ta muốn biết cách Giang Cung Tuấn tu luyện lắm rồi.



Giang Cung Tuấn nhìn Tuyệt Hằng.



Tuyệt Hằng rất mạnh, thực lực của Tuyệt Hằng vượt qua dự đoán của anh rất nhiều lần, anh không biết rốt cuộc Tuyệt Hằng đứng trước mặt anh đã đạt tới cảnh giới gì rồi.



Anh không biết anh lấy ra tuyệt chiêu của mình có thể gây được thương tổn nào cho Tuyệt Hằng hay không.



Tuyệt chiêu của anh cực kỳ đáng sợ. Anh chưa dùng nó bao giờ bởi vì công lực bây giờ của anh, cảnh giới bây giờ của anh không thể dùng được chiêu này, nếu cứ mạnh mẽ sử dụng anh sẽ chết.



Cho dù không chết, cũng biến thành kẻ tàn phế.



Anh nhìn Tuyệt Hằng hỏi: “Trước khi cho anh biết, tôi có mấy chuyện muốn hỏi anh, mong anh nói chi tiết cho tôi biết, tôi sẽ nói cách tối tập luyện cho anh biết”



“Anh nói đi.”



Tuyệt Hằng thèm khát cách Giang Cung Tuấn tập luyện. Không chỉ hỏi một ít vấn đề, cho dù hỏi một chục vấn đề anh ta cũng trả lời.



Giang Cung Tuấn hỏi: “Ở Thương giới có phải có một khe hở nơi niêm phong, vật thể ở Thương giới thông qua khe hở này mà tiến đến trái đất?”



“Đúng”.



Tuyệt Hằng gật đầu nói: “Đúng là ở Thương giới xuất hiện một khe hở nơi niêm phong, chỉ cần xuyên qua khe hở này có thể tiến đến trái đất.”



Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Có phải chỉ một thời gian nữa ở trái đất sẽ có rất nhiều vật thể từ Thương giới đến không?”



“Đúng vậy.” Tuyệt Hằng gật đầu: “Nhưng muốn xuyên qua kẽ hở nơi niêm phong để đến trái đất không dễ vậy đâu, có lẽ trăm người mới có một người, nhưng người khác đều chết khi xuyên qua.”



Giang Cung Tuấn nhẹ nhõm thở một hơi.



Đột nhiên, anh lại hỏi: “Tu vị của anh đã đến cảnh giới nào rồi?”



“Đại viên mãn cấp độ thần thông rồi, chỉ cách một bước đến siêu phàm thôi”



Tuyệt Hằng nói cặn kẽ.



Nghe thấy vậy, Giang Cung Tuấn chấn động.



Trên mức độ thần thông là dạng gì cơ chứ, anh không biết nữa, anh không có khái niệm gì với cảnh giới đại viên mãn của thần thông cả, anh chỉ có thể khẳng định rằng bây giờ Tuyệt Hằng cực kỳ mạnh.



Tuyệt Hằng nhìn thấy ánh mắt Giang Cung Tuấn có chút không tin, cười nói: “Việc tu luyện ở trái đất đã sớm bị đứt đoạn, chắc chắn anh không biết đến cảnh giới bên trên thần thông rồi, tôi nói đơn giản cho anh biết nhé, trong lòng anh có một thanh âm”



Giang Cung Tuấn nhìn Tuyệt Hằng, chờ đợi anh ta trả lời.



Tuyệt Hằng nói: “Sau khi bước vào cảnh giới thứ chín mới có thể tự xưng là một người tụ luyện, còn cảnh giới thứ chín giới tu luyện chẳng qua chỉ là một bước khởi đầu mà thôi, sau cảnh giới thứ chín đến ba đạo gông xiềng, có thể phá giải được ba đạo gông xiềng mới có thể bước vào thần thông. Mà cảnh giới thần thông cũng có chín phong ấn, mở ra mỗi phong ấn thì thực lực lại tăng lên, bây giờ tôi đã hóa giải phong ấn thứ chín, đã tới cảnh giới đại viên mãn thần đồng rồi, cũng tiến từng bước đến mức siêu phàm”



Nói đến cảnh giới mà bản thân đạt được, Tuyệt Hằng vô cùng tự hào.



“Cho dù ở Thương giới đi nữa, trong những người cùng tuổi thực lực của tôi cũng là cao nhất, cho dù là người mạnh của thế hệ trước cũng không phải đối thủ của tôi.”



Trong lòng Giang Cung Tuấn rét lạnh.



Anh không ngờ rằng Tuyệt Hằng lại mạnh đến vậy.



Đã đến đạo phong ấn thứ chín, đại viên mãn của thần thông rồi. Thật khủng bố.



Cảnh giới này không biết cao hơn anh bao nhiêu lần nữa.



“Tôi sử dụng Càn khôn niết bàn thì có thể giết anh ta không?”



Trong lòng Giang Cung Tuấn không yên tâm.



Càn khôn niết bàn là chiêu anh học được trên đảo, là chiêu trên đảo ghi lại rằng rất khủng bố, có thể hủy trời diệt đất. Nếu lấy thực lực bây giờ của anh để thi triển, chắc chắn không được, cơ thể sẽ bị sẽ rách.



Lúc này, Giang Cung Tuấn vô cùng do dự.



“Bây giờ mới bước vào cảnh giới thần thông được một thời gian thôi, cho dù lấy được trái cây màu tím đi nữa, với thời gian nửa năm có thể xóa bỏ được hai đạo phong ấn đã rất kinh khủng rồi, còn lâu anh mới là đối thủ của Tuyệt Hằng”



“Bách Hiểu Sinh lại vô cùng khó lường, nhưng mà tu vi của ông ấy đã đến cảnh giới gì anh cũng không biết, không thể đánh cược, cũng không thể đặt mọi hi vọng lên người Bách Hiểu Sinh được.”



“Nếu như tôi thi triển Càn khôn niết bàn, có thể giết chết Tuyệt Hằng, như vậy dù có chết cũng đổi được một thời gian hòa bình cho trái đất.”



“Nếu tôi chết nhưng vẫn không giết được Tuyệt Hằng, nhưng tôi không giao kỹ thuật ra thì cũng chỉ còn con đường chết”



Giang Cung Tuấn xuất hiện vô số ý nghĩ. Suy nghĩ một lúc rồi Giang Cung Tuấn quyết định, anh lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược.



Nếu có thể giết chết Tuyệt Hằng thì tốt rồi. Nếu không thể giết chết Tuyệt Hằng, để anh ta sống lại, vậy cũng chẳng thể ngăn cản Tuyệt Hằng được.



“Giang Cung Tuấn, tôi đã nói với anh nhiều như vậy, anh nhanh chóng nói kỹ thuật tu luyện cho tôi biết, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh nói kỹ thuật cho tôi biết, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ anh.”



Giọng nói của Tuyệt Hằng làm đứt đoạn suy nghĩ của Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn phản ứng lại, nhìn Tuyệt Hằng, cười cười nói: “Đương nhiên, tôi đồng ý với anh rồi đương nhiên tôi sẽ làm, chỉ là kỹ thuật lần này của tôi rất phức tạp, nói cho anh biết cũng chưa chắc anh đã học được, nhìn nhé, tôi làm một lần cho anh xem”



Khuôn mặt Tuyệt Hằng tràn đầy sự vui mừng.



“Còn chờ gì nữa, nhanh lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK