*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn rất hối hận.
Buổi sáng, khi Độc Bộ Vân đưa tài liệu nghiên cứu đã trộm được cho anh, anh đã biết Thiên Tử sẽ có hành động mà nhắc nhở Đình Thi.
Nhưng anh không ngờ hành động của gã ta lại nhanh như vậy.
Lúc này còn chưa hết một ngày mà gã ta đã ra tay với Đình Thì.
Nếu anh không kêu cô ta đi lấy tin tình báo, vậy thì Đình Thi sẽ không xảy ra chuyện.
Anh ngôi lên sô pha, không nói một lời.
Đường Sở Vi bước tới, thấy sắc mặt của Giang Cung Tuấn có hơi không thích hợp, mới ngồi bên cạnh, kéo tay anh hỏi: “Ông xã, thế nào rồi, cơ thể lại thấy khó chịu sao?”
“Không sao."
Anh hơi lắc đầu, không dự định sẽ nói những chuyện này cho cô biết.
Cùng lúc đó, ở quân khu.
Phía quân đội đã tiếp nhận chuyện Đình Thi bị bắt, yêu cầu toàn bộ thông tin từ phía cảnh sát vê vụ bắt cóc, sau đó bắt đầu điều tra.
Qua điều tra camera trong toàn thành phố, họ biết được tuyến đường hành động của Sedan màu đen, và biết được chiếc xe này đã ra khỏi thành phố.
Bên ngoài thành phố không có camera, nên phía quân đội cũng mất dấu chiếc xe này.
Nhưng quyên lực của phía quân đội lớn hơn phía cảnh sát rất nhiều.
Đoan Hùng là cường quốc đứng thứ nhất thế giới, sức mạnh quân sự cực lớn.
Trên bâu trời nước Đoan Hùng có rất nhiều vệ tinh thiên nhãn, bí mật quan sát toàn bộ hành động ở mọi khu vực trong nước Đoan Hùng.
Tiêu Dao Vương sử dụng đặc quyền, bắt đầu sử dụng vệ tinh theo dõi.
Ông ta chiết đoạn ghi hình từ camera vệ tinh trong thành phố Tử Đẳng ngày hôm nay, từ đó biết được hướng đi của chiếc Sedan màu đen.
Cũng biết được nơi mà chiếc xe này đi tới.
Tiêu Dao Vương tự mình gọi điện cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vẫn luôn đợi điện thoại của ông ta.
Lúc này, anh giống như ngồi trên chảo nóng, đứng ngôi không yên.
Bây giờ, điện thoại của anh vang lên.
Anh vội vàng nhận cuộc gọi, không nhịn được mà hỏi: “Tình hình như thế nào rồi?”
Trong điện thoại truyên tới giọng nói của Tiêu Dao Vương: “Người anh em Giang, đã điều tra ra rồi, chiếc Sedan màu đen đã bắt cóc Đình Thi lái về Lâm Thành, vào trong một ngọn núi tiếp giáp với Tử Đảng và Hồng Bắc, nhưng chiếc xe này đã biết mất ở vùng phụ cận.
Vùng phụ cận này là cứ điểm quân sự, có ngăn vệ tinh theo dõi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững sờ, chợt hỏi: “Có phải trong ngọn núi đó có một sở nghiên cứu được bảo vệ nghiêm ngặt, đúng không?”
“Ừm”
Tiêu Dao Vương đáp: “Sáng nay cậu bảo Đình Thi tới đây kêu tôi điều tra sở nghiên cứu, nơi này chính là một trong số đó”
“Ông Tiêu Dao Vương, lập tức xuất binh bao vây sở nghiên cứu đó giúp tôi, rôi cứu người ra ngoài cho tôi.”
“Tôi sẽ thử xem, nhưng không đảm bảo có thể làm được”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của ông ta: “Dù sao nơi này cũng là căn cứ quân sự, không nằm trong phạm vi quản lý của tôi.
Nếu đối phương đưa ra văn bản được phía trên đặc biệt phê duyệt thì tôi cũng không thể tự tiện xông vào được.”
“Ừm, ông cứ thử trước đi, tôi ở bên này sẽ nghĩ cách tiếp.”
Sắc mặt của anh nặng nề, sau đó cúp điện thoại.
Đường Sở Vi vẫn luôn ở bên cạnh, thấy Giang Cung Tuấn nhận điện thoại, nói một vài lời chẳng hiểu ra sao.
Cô không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Ông xã, anh đang nói gì thể, có phải có chuyện gì giấu em không?”
“Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, em lên nghỉ ngơi trước đi”
“Còn anh thì sao?”
“Anh có việc, sẽ đi nghỉ nhanh thôi”
Giang Cung Tuấn đẩy Đường Sở Vi đi.