*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Sở Vi nằm viện hơn nửa tháng, dưỡng thương hơn nửa tháng, vết bầm trên chân trên cơ bản cũng đã tốt hơn.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, nhưng tiếp theo chỉ cần trở về nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.
Người nhà họ Đường đều tới đón cô ra viện.
Từ sau khi Giang Cung Tuấn cho Đường Sở Vi ba mươi nghìn tỷ, Hà Diệp Mai đã mua được một tòa biệt thự ở gần biệt thự lớn của nhà họ Đường, rồi chuyển vào trong ở.
Đường Sở Vĩ ra viện, người nhà họ Đường đều tới hết.
Bây giờ cô chính là thần của nhà họ Đường, nắm giữ kinh tế của nhà họ Đường trong tay, người nhà họ Đường đều muốn lấy lòng cô.
“Sở Vi, gân đây Vĩnh Nhạc mở rộng kinh doanh, được tiếp xúc với rất nhiều xí nghiệp, chúng ta có được rất nhiều đơn đặt hàng, tất cả đều là nhờ có cháu”
“Đúng vậy, danh tiếng thần y của cháu thật quá tốt”
“Ông cảm thấy, Vĩnh Nhạc cần phải đổi mới, không thể chỉ nhận đơn đặt hàng của các công ty khác, mà chúng ta cần phải tự mình nghiên cứu, tự mình sản xuất thuốc, sau đó đưa ra thị trường kiếm tiền ”
Người nhà họ Đường vây quanh Đường Sở Vị, anh một câu tôi một câu.
Mà Đường Sở Ví thì lại nhìn Giang Cung Tuấn đang ngôi ở bên cạnh với tâm sự nặng nề, kéo tay anh, hỏi “Ông xã, anh cảm thấy như thế nào?”
“Hửm?”
Giang Cung Tuấn đang nghĩ ngợi đến xuất thần, không nghe thấy những người khác nói gì.
Đường Sở Vi nói: “Ông nội nói Vĩnh Nhạc cần phải đổi mới, phải tự mình nghiên cứu thuốc, trước để tạo tiếng vang, sau đó thì chọn thị trường.”
“Em quyết định đi, anh không hiểu mấy việc này”
Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu, nhìn Y Đình Thi đứng ở bên cạnh, nói: “Đình Thi, đỡ tôi lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi có hơi mệt rồi”
“Vâng”
Y Đình Thi bước tới, rôi đỡ anh lên lầu.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, Hà Diệp Mai mới lại gân, nhỏ giọng hỏi: “Sở Vi, con thật sự muốn tái hôn với Giang Cung Tuấn sao? Bây giờ cậu ta đã không còn là Hắc Long nữa rồi.
Cậu ta cũng không còn là ông chủ phía sau màn của Vượt qua Thời Đại nữa.
Bây giờ cậu ta đã bị giáng chức dân thường.
Hơn nữa hiện giờ còn trúng độc, không sống được bao lâu nữa.
Bên ngoài còn đang đồn chẳng mấy chốc cậu ta sẽ không đi được, mà nằm trên giường từ từ chết đi”
“Đúng đó.”
Đường Lăng nói: “Chị Sở Vi, anh ta không phải là Hắc Long, bây giờ thật sự là phế vật rồi, lẽ nào chị muốn nửa đời sau bị anh ta liên lụy hay sao?”
Đường Mỹ Oanh gật đầu bảo: “Em cũng cảm thấy thế, bây giờ anh ta đã vô dụng rồi, nếu chuyện nhà chúng ta nuôi một thăng phế vật bị truyên ra ngoài, thì người khác sẽ chê cười nhà họ Đường mất”
Người nhà họ Đường tôi một câu, cô một câu.
Giang Cung Tuấn đã từng giúp bọn họ, bọn họ cũng rất biết ơn, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của anh thật sự rất phiền lòng.
Sắc mặt của Đường Sở Vi nặng nề: “Các người nói gì? Không có Giang Cung Tuấn thì nhà họ Đường có thể có được ngày hôm nay sao? Ba mươi nghìn tỷ là Giang Cung Tuấn đưa cho, không có số tiền này, thì nhà họ Đường sẽ không thể vực dậy được.
Cho dù nửa đời sau anh ấy nằm trên giường thì tôi cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy, không rời không bỏ.
Những lời như vậy Sau này đừng nói nữa.”
Người của nhà họ Đường đưa mắt nhìn nhau.
Bây giờ tiền của nhà họ Đường đều nằm trong tay của Đường Sở Vi, bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Tôi, tôi đi lên thăm anh ấy.”
Đường Sở Vi đứng dậy, đi lên lầu hai.
Trong phòng ở lầu hai, Giang Cung Tuấn ngồi trên giường.
Khi còn ở dưới lâu, sắc mặt của anh hơi trắng bệch, nhưng lên lầu, gương mặt khôi