*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi khu biệt thự Đan Thiến ở lại trực tiếp bắt xe tới nhà họ Đường.
Anh ngồi trên taxi, lâm vào trầm tư.
Anh và Đường Sở Vi đã ly hôn.
Trước đó sở dĩ anh tới nhà họ Đường là vì Đường Sở Vi lấy cái chết áp chế, hơn nữa Đường Sở Vi còn trúng cổ độc, anh cũng lo lắng cổ độc của Đường Sở Vi sẽ phát tác.
Hiện tại dường như Đường Sở Vi đã thông suốt.
Anh cảm thấy mình không cần phải ở lại nhà họ Đường thêm nữa, "Đại ca, tới rồi."
Lời nhắc nhở của tài xế khiến Giang Cung Tuấn kịp phản ứng.
"Ah" Giang Cung Tuấn gật đầu, quét mã trả tiền rồi xuống xe.
Khi đến biệt thự nhà họ Đường, trời đã từ từ tối đen.
Trong biệt thự nhà họ Đường đèn đuốc sáng trưng.
Anh đi tới nhấn chuông cửa.
Rất nhanh cửa đã được mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi mặc âu phục đắt giá, kiểu cách vô cùng.
Anh ta là Đường Tấn.
"Ai?" Thấy Giang Cung Tuấn ngoài cửa, Đường Tấn hơi sững sờ, sau đó vui mừng kêu lên: "Anh rể, là anh sao? Anh đã trở lại rồi?" Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tôi còn có đồ để trong nhà họ Đường, tới lấy một chút" "Anh mau vào đi."
Đường Tấn lôi kéo Giang Cung Tuấn vào.
phòng.
Trước đây thái độ của anh ta với Giang Cung Tuấn rất không tốt, anh ta cảm thấy Giang Cung Tuấn không xứng với chị gái của anh ta.
Thế nhưng từ sau khi Giang Cung Tuấn cứu anh ta một lần, anh ta biết thân phận chân thật của Giang Cung Tuấn, anh ta cảm thấy Giang Cung Tuấn rất không tồi, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Đường đường là chiến thần bảo vệ Đại Lan, một trong ngũ đại soái Đại Lan lại ở rể nhà họ Đường, chịu đủ loại khổ nhọc.
Cho dù hiện tại anh không còn là Hắc Long nữa, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy chị anh ta có thể dính tới Giang Cung Tuấn là tổ tiên nhà họ Đường tích đức.
Trong biệt thự có không ít người.
Không chỉ có người nhà ngoại Hà Diệp Mai tới đây, ngay cả người nhà họ Đường cũng đang †ề tụ.
Sảnh lớn rộng như vậy lại kín người hết chỗ.
"Cha, mẹ, ông nội, ông ngoại, bà ngoại, cậu, Giang Cung Tuấn trở lại rồi."
Đường Tấn dẫn theo Giang Cung Tuấn đi vào, gân cổ hô lớn một tiếng.
Một tiếng kêu to khiến phòng khách vốn ồn ào huyên náo chỉ nháy mắt đã trở nên an tĩnh.
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cửa.
Đường Thành Lâm, Hà Huỳnh Đồng, bà cụ Hà...
đều nhìn về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ tới trong nhà họ Đường lại có nhiều người như vậy.
Đường Thành Lâm mặc trang phục thời Đường chống quải trượng đi tới, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ xán lạn, vừa cười vừa nói: "Nếu đã trở lại rồi thì đừng đi nữa, Đường Thành Lâm tôi đã từng hứa hẹn, sau này nhà họ Đường sẽ nuôi cậu.
Ngày nào tôi còn sống, cậu ở nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không bị bắt nạt."
Khi Giang Cung Tuấn là Hắc Long đã giúp nhà họ Đường rất nhiều.
Trước đây Đường Thành Lâm già mà hồ đồ, không thấy rõ thế cục.
Chờ sau khi ông ta thấy rõ mọi thứ đã quá muộn.
Giang Cung Tuấn đã ly hôn với Đường Sở Vị, quay về Nam Cương, tiếp đó anh lại bị công thẩm, bị giáng chức thành bần dân.
Đường Sở Vi cũng ở đây.
Mấy ngày nay cô đi cứu thế, bắt đầu hỗ trợ Hứa Linh tiếp xúc với nghiệp vụ công ty.
Hôm nay là sinh nhật mẹ cô, cô cũng không tới công ty.
Cô mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ ngực màu trắng cao quý, mái tóc dài màu đen uốn cong, lộ ra vầng trán trắng tinh, hiển lộ rõ khí chất cao quý.
Cô đi tới, làn váy dài kéo trên mặt đất, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười.
Cô vươn bàn tay trắng nõn ra kéo lấy Giang Cung Tuấn, cười xán lạn nói: "Chồng, anh trở lại rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ”