Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1235: Đạo sĩ thần bí


Tám mươi mốt kim nghịch thiên rất là thần kỳ.


Tám mươi mốt kim nghịch thiên thần cộng với chân nguyên, vậy thì có công hiệu cải tử hồi sinh, chỉ cần vẫn chưa chết, Giang Cung Tuấn có lòng tin có thể cứu sống hắn.


Sau khi xác định mục tiêu, Giang Cung Tuấn nhanh chóng rời khỏi đống hoang tàn này.


Chạy theo hướng thành phố Versailles mà Tổ Quỳnh nói.


Lúc này, anh toàn lực phi hành.


Sau khi phi hành một tháng, cuối cùng cũng ra khỏi đất bỏ hoang.


Tổ Quỳnh nói, thành phố Versailles cách vùng đất bỏ hoang cũng không xa, sau khi rời chỗ đó anh dùng hết sức đi đường, mấy ngày là có thể đến.


Sau khi đi ra khỏi vùng đất bỏ hoang, Giang Cung Tuấn dùng hết sức nên năm ngày sau đã đi tới một thành phố hào hùng.


Tòa thành thị này có cấu tạo rất kỳ quái, không có thành tường, kiến trúc bên trong điều khác với nhận biết của Giang Cung Tuấn, đây giống như kiến trúc của một số núi vậy, trong từng ngọn núi xây dựng một vài hang động.


“Cái này, đây là thành phố Versailles sao?”


Giang Cung Tuấn nhìn về phía dãy núi liên miên phía trước, nếu không phải có nhiều sinh linh xuất hiện ở phía trước anh đã hoài nghi rằng mình đã tiến vào rừng rậm nguyên thủy mà không hay biết.


“Đúng vậy, đây chính là thành phố Versailles” Trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh.


Giang Cung Tuấn cũng không có hỏi nhiều mà nhịp bước tiến về phía trước.


Bên ngoài thành phố Versailles là một ngọn núi, ở đỉnh núi khắc về mấy chữ cổ, Giang Cung Tuấn cũng không biết ý nghĩa của những chữ này. Nhưng có thể đoán sơ ra được những chữ này có nghĩa là Versailles.


Ngoài núi có một thung lũng.


Bên ngoài thung lũng có rất nhiều sinh linh.


Có hình người, cũng có rất nhiều các loại dã thú.


Phần lớn đều là hình người.


Giang Cung Tuấn xuất hiện ở bên ngoài thung lũng.


Nơi này có lính canh.


Lính canh là hình người, tay cầm trường kiếm, dò xét khu vực an ninh.


Sau khi tiến vào thung lũng, chính là dãy núi mang mang, mà ở trong dãy núi này một chút chính là cái được gọi là đường phố.


“Thành phố này thật quái dị, khác hoàn toàn với địa cầu” Giang Cung Tuấn tò mò nhìn bốn phía, nhìn xem nơi này rồi lại nhìn nơi kia. Anh phát hiện bốn phía của thung lũng trong ngọn núi cũng có một vài hang động, cửa vào hang động cũng viết chữ thần bí.


Tổ Quỳnh giải thích: “Đây chính là một số cửa hàng, mỗi hang động đều là một cửa hàng, có cấu tạo khác vào địa cầu, cậu mới tới Ma giới thì từ từ sẽ quên hoàn cảnh của ma giới thôi”


“Ừ” Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu.


Anh cũng không đi lang thang, dưới sự hướng dẫn của Tổ Quỳnh mà đi thẳng đến chỗ cường giả bị thương.


Cường giả bị thương chính là thành chủ của thành phố Versailles, tên Cự Tinh, thực lực đạt tới kiếp cảnh đỉnh phong, cách tiên chỉ có một bước nhưng bởi vì lúc độ tiên kiếp thất bại nên đã dẫn đến bị thương nặng.


Vì chữa thương, cậu ta không tiếc lấy tiền đạn của tổ tiên để lại làm thù lao.


Rất nhanh, Giang Cung Tuấn đã tới núi Cự Tinh ở.


Ngọn núi này, cao hơn mười ngàn mét.


Dưới chân núi đều là những lính canh vũ trang.


Trừ cái này ra còn có rất nhiều sinh linh xuất hiện ở đây, những sinh linh này cũng đều là vội vã tới chữa thương cho Cự Tinh.


Những người này rất tự giác xếp hà 4g ghi danh.


Giang Cung Tuấn đợi một buổi chiều, cuối cùng cũng đến lượt anh.


Người phụ trách ghi danh là một thiếu nữ, từ dáng vẻ tuổi tác tới hai mươi tuổi, dáng dấp đẹp rung động lòng người, khí tức trên người rất mạnh. Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được người này là một cường giả đạt tới pháp cảnh.


Anh hít sâu một hơi.


Không hổ là Ma giới, cường giả pháp cảnh lại chỉ ghi danh.


Trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh: “Đây chỉ là phàm giới ở Ma giới mà thôi, pháp cảnh cũng không phải là rất mạnh, chờ lúc cậu đi tiên giới thì cậu sẽ phát hiện ra, tiên nhân chỉ là tồn tại ở cấp bậc thấp nhất”


Giang Cung Tuấn có thể tưởng tượng được tình cảnh ở tiên giới.


Bởi vì tiêu chuẩn thấp nhất để tiến vào tiên giới đó là thành tiền.


Cho nên nói, cấp bậc thấp nhất của tiên giới chính là tiên nhân.


“Tên”


Lúc Giang Cung Tuấn đang trao đổi với Tổ Quỳnh thì âm thanh của cô gái phụ trách ghi danh truyền tới, cô thấy Giang Cung Tuấn mãi không phản ứng thì khuôn mặt hơi tức giận, nói: “Này, đang nói chuyện với anh đấy?”


Giang Cung Tuấn kịp phản ứng rồi nhìn cô gái, thản nhiên nói: “Sao lại nói với chuyện với tôi như thế chứ, tôi vội vàng đến chữa thương cho thành chủ của cô, mong cô nói chuyện khách sáo với tôi một chút, nếu không chọc tôi giận, tôi sẽ không trị liệu đầu”


Thân ở Ma giới, Giang Cung Tuấn cũng phải có khí phách.


Mặc dù thực mạnh thật sự của anh rất thấp hèn nhưng anh tự thấy thực lực của bản thân ở phàm giới của Ma giới có thể nói là không gì sánh bằng.


Anh cũng không cần phải ăn nói khép nép.


“Ha”


Cô gái chợt bật cười: “Mạnh miệng thật, anh ghi danh cũng phải làm theo quy định, anh thật sự cho rằng đến lượt anh thì có thể trị liệu sao? Hiện tại danh y ở khu vực này đều đã tới, cho dù là xếp hàng cũng không tới lượt anh. Còn nữa, anh cũng không nhìn thử, anh mới là cảnh giới gì mà đòi mơ mộng chữa trị cho đại nhân nhà tôi?”


Người phụ nữ không phải là đèn kiệm dầu nên Giang Cung Tuấn cũng không cố ý áp chế khí tức và ẩn giấu tu vi.


Cô gái liếc mắt đã nhận ra cảnh giới của Giang Cung Tuấn, chỉ là nhập thánh giai đoạn thứ bảy.


Đối mặt với người như vậy, cô gái cũng không chừa chút mặt mũi nào cho Giang Cung Tuấn.


Từ sau khi truyền ra tin tức của đại nhân đã có không ít người ăn trực uống trực.


Bởi vì đại nhân nhà cô nói, mọi việc tới chữa bệnh cho dù là tu vi mạnh hay yếu, đều là nghênh đón khách quý hết.


Điều này sẽ dẫn đến không ít người thực lực kém muốn tiến vào phủ để ăn trực uống trực.


Có nhiều kiến thức.


Cảnh giới thấp thì thế nào, cảnh giới thấp thì không thể chữa thương à?” Giang Cung Tuấn cũng phát cáu, anh không cần phải ăn nói khép nép ở Ma giới, bởi vì anh là Long Vương của nước Đoan Hùng, sau này có thể hoàng đế của Long Quốc, bây giờ còn đang đương nhiệm Vương nước Đoan Hùng.


Anh là sự tồn tại ở tít trên cao.


“Ai chịu trách nhiệm ở chỗ này, gọi người phụ trách tới cho tôi”


Giang Cung Tuấn mở miệng rêu rao.


Phía sau Giang Cung Tuấn cũng có không ít sinh linh đang xếp hàng chờ ghi danh, thấy cảnh này đều không khỏi hứng thú.


“Thằng nhãi này là thế?”


“Tới ăn trực uống trực thì thôi đi, còn ngông cuồng như vậy sao?”


“Đúng vậy, ngay cả pháp cảnh cũng chưa bước vào mà lại dám làm càn ở chỗ này, thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn gì sao?”


Sinh linh sau lưng nhỏ giọng bàn tán.


“Này, có chuyện gì thế?” Giờ phút này truyền đến giọng nói của một người.


Giang Cung Tuấn nghe tiếng thì xoay người nhìn, một người mập mạp mặc áo bào rộng lớn đi tới, gương mặt tròn vo rất có hảo cảm.


Giang Cung Tuấn nghĩ là anh ta đang nói chuyện với mình định nói.


Vậy mà vị đạo sĩ mập kia đi tới, vỗ thẳng lên bàn chỉ cô gái kia, quát lên: “Mau xin lỗi anh Giang”


“Vâng, vâng, vâng”


Cô gái không hề dám lạnh nhạt, đột nhiên đứng lên nói: “Anh Giang, thật xin lỗi”


Giang Cung Thần hơi mông lung.


Đây là thế nào?


Tên mập mạp này là ai?


Làm sao lại biết tên anh?


Anh nhìn khắp nơi.


Người xung quanh thấy đạo sĩ mập thì đều hoảng sợ, lui về xa phía sau giống như là gặp ôn thần vậy.


“Anh Giang”


Tên mập mạp nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt phì chứa đựng nụ cười, nói: “Xin chào, tôi tên là Đạo Tình”


“Đạo Tình, tôi quen anh sao?” Mặt Giang Cung Tuấn đầy sự phòng bị.


Giang Cung Tuấn nghi vấn hỏi: “Còn nữa, sao anh biết tên tôi?”


“Ha?”


Đạo Tình lúng túng gãi đầu một cái, rồi chợt cười hi hi: “Đương nhiên là có người nói cho tôi”


“Ai?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK