Nhưng mà bây giờ anh chưa tự tin rằng mình có thể giết được những sinh vật đến từ Thương giới.
Bàn luận đơn giản xong, Giang Cung Tuấn liền rời khỏi hoàng cung Long Quốc. “Anh Giang”
Trần Vũ Yến đi theo anh nói: “Chỗ ở ba năm trước của anh đã bị hủy rồi, nhưng mà trái cây màu tím anh đặt ở quỹ bảo hiểm tôi vẫn đang giữ lại cho anh.”
Ba năm trước, Giang Cung Tuấn lấy được một trái cây màu tím vô cùng thần bí.
Nhưng mà lúc đấy anh còn đang luyện phượng nguyên nên chưa ăn, đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội ăn.
“Đem đến đây cho tôi.” Giang Cung Tuấn nói.
“Được, chờ tôi một lúc.”
Tầm mười phút sau, cô quay lại, trong tay cô là trái cây màu tím, dù đã ba năm trôi qua rồi nhưng trái cây này vẫn trong suốt, sáng chói như thế.
Giang Cung Tuấn mang theo trái cây màu tím đến Thiên Sơn. Nơi này là rừng rậm từ nguyên thủy, cũng nằm trong địa bàn của Long Quốc.
Những nơi khác đã chặt cây xây nhà, đã đụng vào khai thác những nơi này vẫn giữ nguyên sự hoang vu, bởi vì Giang Cung Tuấn đã nói muốn lập phái Thiên Sơn ở đây, bởi vì câu nói này mà các lãnh đạo cấp cao của Long Quốc vẫn chưa đụng đến nơi này, để lại một rừng rậm nguyên thủy đúng nghĩa.
Giang Cung Tuấn đi tới đỉnh núi Thiên Sơn một mình, anh khoanh chân ngồi dưới đất rồi cẩn thận kiểm tra lại cơ thể của mình. Anh phát hiện ra cơ thể này giống hệt cơ thể anh, cũng mới hóa giải ba lớp gông xiềng, chỉ thiếu một bước nữa đến cảnh giới thần thông.
“Cảnh giới thần thông, không biết sau khi tôi bước vào cảnh giới thần thông có thể đánh thức được bản lĩnh gì đây?”
Bất cứ sinh vật nào khi bước vào cảnh giới thần thông rồi đều có thể học được một loại bí thuật thần thông thuộc về riêng mình. Giang Cung Tuấn không muốn nghĩ nhiều nữa, anh cảm nhận hơi thở của đất trời.
Ba năm qua đi, linh khí của đất trời còn đậm hơn trước đây.
Anh lấy trái cây thần bí kia ra ăn, cắn một miếng mùi thơm tràn ngập khoang miệng anh. Một năng lượng cực lớn tuyền đến toàn cơ thể, Giang Cung Tuấn bắt đầu thi triển bí quyết Càn Khôn để hấp thụ năng lượng của trái cây.
Năng lượng này bị cơ thể của anh hấp thụ trong chớp mắt, mới có mấy phút mà năng lượng của trái cây đã bị hấp thu hết, chuyển thành luồng khí của riêng anh.
Nguồn khí của anh cũng nhanh chóng tăng lên.
“Tốc độ này nhanh quá”. Giang Cung Tuấn ngạc nhiên, vì tốc độ hấp thu như thế này quá nhanh rồi.”
Trước đây anh cũng từng hấp thu một loại quả kỳ lạ, nhưng mà tốc độ hấp thu kém nhiều lắm, bây giờ mất có mấy phút đã hấp thụ hết rồi.
“Đây là chỗ tốt mà cơ thể này đem đến sao?”
Giang Cung Tuấn vui mừng, cơ thể này của anh quá mạnh.
Xuýt.
Anh hít một hơi thật sâu.
Một trái cây thần bí không thể giúp anh trực tiếp bước vào cảnh giới thần thông được, nhưng Giang Cung Tuấn cảm nhận được nguồn khí trong người mình đã nhiều lên rồi, anh cảm thấy ảnh giới của anh chắc chắn đã đạt tới đỉnh ba gông xiềng rồi.
Lúc này anh cũng tiến thêm nửa bước đến cảnh giới thần thông.
Anh khoanh chân ngồi dưới đất, gọi bí quyết Càn Khôn, lợi dụng bí quyết hấp thụ đặc biệt của bí quyết Càn Khôn bắt đầu hít thở.
Trong lúc hít thở, linh khí trong đất trời bắt đầu hội tụ xung quanh anh. “Quá chậm”.
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Bí quyết Càn Khôn này làm cho tốc độ hội tụ của đất trời chậm đến vậy.
Anh bắt đầu thúc dục bí quyết Cửu Chuyển Kim bắt đầu vận khí trong người.
Lỗ chân lông của anh được mở ra, cơ thể anh bắt đầu tỏa ra một năng lượng kỳ lạ, năng lượng này tràn ra từ lỗ chân lông rồi ra đất trời, ảnh hưởng đến linh khí đất trời. Lúc này linh khí đất trời mới điên cuồng tiến lại, hội tụ tại một chỗ rồi cơ thể anh bắt đầu tiếp nhận các năng lượng đất trời qua lỗ chân lông.
Vô số linh khí đất trời bị anh luyện hóa trở thành linh khí thuần khiết.
Cơ thể đã được thay đổi, tốc độ tu luyện của Giang Cung Tuấn cũng nhanh dần lên, bây giờ tốc độ hấp thụ linh khí đất trời của anh tăng gấp cả mấy chục lần so với trước đây, thậm chí còn gấp cả trăm lần.
Khí của anh liên tục tăng lên, thời gian cứ yên lặng trôi qua. Cứ vậy mà Giang Cung Tuấn cũng đã tu luyện được nửa tháng ở Thiên Sơn rồi.
Nửa tháng nay, anh cảm thấy nguồn khí của mình không thể tăng lên được nữa, anh cảm thấy mình đã đến vách tường của cảnh giới rồi, trên đầu anh xuất hiện một vách tường vô hình.
Vách tường này giữ chặt tu vi của anh, không cho anh tăng lên.
“Phá”
Giang Cung Tuấn mạnh mẽ ra tay, hội tụ chân khí lại một chỗ rồi đánh sâu vào trong vách tường ngăn cách kia, Bây giờ anh rất mạnh, sức mạnh của cơ thể mạnh hơn của cảnh giới rất nhiều, khi anh dùng hết sức để công kích, đương nhiên vách tường kia vỡ vụn rồi.
Sau khi đánh xong, anh cảm thấy mình đang tiến vào một cảm giác khó tả, anh cảm thấy, trong cơ thể mình có chứa chút ma khí như có như không.
Bông hoa sen bắt đầu xuất hiện, rồi không ngừng chuyển động, sau khi bông hoa sen chuyển động rồi, vô số ma khí màu đen | tuôn ra từ cơ thể.
Trong phút chốc đỉnh núi Thiên Sơn bị ma khí màu đen bao phủ, ma khí ngập tràn làm cho thực vật xung quanh héo úa, bốn phía tĩnh mình không còn sự sống.
“Cái này là ma liên?”
Cảm nhận được bông hoa sen trong cơ thể mình, Giang Cung Tuấn cũng ngây ngẩn, Anh biết rằng, cơ thể của anh do một cây sen màu đen tạo thành, nhưng anh không ngờ rằng khi mình bước vào cảnh giới thần thông, trong cơ thể sẽ sinh ra một bông hoa sen như vậy.
Bông hoa sen này do ma khí trong cơ thể anh tạo thành.
“Hiện ra đi.”
Anh muốn gọi bông hoa sen ra. Lúc này, màu đen của bông hoa sen nhanh chóng biến thành ma khí rồi bay ra ngoài cơ thể, hội tụ trước mặt anh thành một đóa hoa sen màu đen.
“Cái này là điểm thần thông của tôi sao?”
Giang Cung Tuấn hơi khiếp sợ khi nhìn thấy bông hoa sen màu đen trên đỉnh đầu. Bông hoa sen này có đường kính cả mười mét, hoa nở thành cảnh giới thứ chín, có chín cánh hoa, mỗi cánh hoa đều ẩn chứa ma khí màu đen.
“Lớn”
Vừa nghĩ đến đây, bông hoa sen liền biến to lên.
“Nhỏ.”
Bông hoa sen nhỏ đi ngay lập tức.
Giang Cung Tuấn điều khiển một lúc, anh có thể điều khiển được bông hoa sen này, anh cũng có thể cảm nhận được bên trong bông hoa sen này có một sức mạnh to lớn. Sau đó, anh suy nghĩ một cái, bông hoa sen màu đen lại biến thành một luồng khí bay vào trong cơ thể anh. Nguồn khí được bình ổn lại, ma khí trong cơ thể cũng biến mất, không hề vào trong máu hay xương của anh.
Giang Cung Tuấn chầm chậm đứng dậy, anh nhìn ra phía xa xa, khẽ nhủ: “Cuối cùng cũng bước vào cảnh giới thần thông, cơ thể của tôi còn mạnh mẽ thế này, tôi đã thức tính được thần thông là ma sen, chắc chắn là bí thuật đỉnh nhất.”
Giang Cung Tuấn cực kỳ tin tưởng với ma sen của anh.
“Đã trở lại lâu như vậy rồi, có thể đến Lan Lăng Quốc thăm Vi Lam rồi, Vi Lam đã bốn tuổi, không biết lớn lên thể nào rồi, không biết nó có nhớ ba nó không nữa”
Nhớ tới Vi Lam, khuôn mặt Giang Cung Tuần lộ rõ sự hạnh phúc, đây là kết tinh tình yêu của anh và Sở Vi.
Sở Vi đang ở Tàng Kinh Các thanh lọc ma khí, bảo anh nhớ chăm sóc cho Vi Lam, thế mà anh không làm được. Anh thẹn với Sở Vi, cũng thẹn với Vi Lam.
“Vị Lam, chờ ba, ba sẽ đến thăm con ngay.”