*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Giám đốc bệnh viện hét lên: “Như Loan tốt lắm, rất hiền lành”
Giang Cung Tuấn hoàn toàn làm lơ, anh trở về phòng bệnh của Đường Sở Vi.
Bôn ba một đêm, anh cũng rất mệt, tựa vào sofa khẽ day huyệt thái dương.
Đường Sở Vi lại chẳng buồn ngủ chút nào.
“Chồng ơi, anh trò chuyện với em một lát được không?”
Cô ngóng trông nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt khẩn cầu của cô, anh thở dài một hơi.
Đường Sở Vi cũng rất đáng thương, anh thật sự muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, che chở cô suốt đời.
Nhưng bây giờ anh lại không thể.
Anh đi qua, xách ghế dựa ngôi bên giường, nảm tay Đường Sở Vi nói: “Anh rất mệt mỏi, không muốn nhiều lời, chứ không phải là không muốn quan tâm em.
Em đừng để bụng”
Đường Sở Vi rưng rưng nước mắt: “Chồng, chờ em xuất viện, chúng ta lại đi tái hôn, được không?”
“Sở Vi, anh ra nông nỗi này rồi, không còn sống được bao lâu nữa đâu, em tái hôn với anh thì sẽ làm liên lụy em thôi.
Em còn trẻ, còn sống được rất lâu, cho dù anh không chết thì cũng sẽ ngôi xe lăn, thậm chí nằm liệt trên giường, em có thể chăm sóc anh cả đời không?”
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi nói từng chữ.
Số người biết về Y Kinh càng ít thì càng tốt.
Hiện giờ chỉ có ít ỏi mấy người như Hứa Linh và Tiêu Dao Vương, anh không dự tính nói cho Đường Sở Vi, hơn nữa kế tiếp anh cần ngụy trang, làm mờ mắt Thiên Tử để gã sơ sẩy, không còn chú ý tới anh, cũng không nhằm vào anh nữa.
Vậy thì anh mới càng dễ dàng nấp trong bóng tối mà bày cục, theo dõi mọi hành vi của Thiên Tử.
“Có thể, em có thể chăm sóc anh suốt đời”
Đường Sở Vi gật đầu lia lịa.
“Ừ”
Giang Cung Tuấn gật đầu, cũng không nói gì nữa mà thả tay Đường Sở Vi ra, đi đến sofa ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua.
Hôm sau, tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa, sau đó là một nữ bác sĩ cầm túi xét nghiệm bước vào phòng.
Đó là Nhiếp Như Lệ, con gái của giám đốc bệnh viện.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, Nhiếp Như Lệ đưa kết quả xét nghiệm cho Giang Cung Tuấn, nói: “Kết quả mà anh cần đây”
“Cảm ơn cô”
Giang Cung Tuấn nói.
Nhiếp Như Lệ không đáp lời, đưa kết quả cho Giang Cung Tuấn rồi xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống ghế, lấy kết quả xét nghiệm ra xem.
Mấy loại thuốc mà Bách Niên đưa ra đều có thành phần thuốc bắc, Giang Cung Tuấn thấy những thành phần này không có bất cứ vấn đề gì.
Anh chìm vào suy nghĩ, anh không cho rằng Thiên Tử lại có thiện ý nghiên cứu ra những loại thuốc mới để tạo phúc cho nhân loại.
Lúc trước anh đoán rằng gã đã bỏ thêm cổ trùng vào thuốc, bệnh nhân uống thuốc thì sẽ trúng cổ độc, từ đó đạt được mục đích thao túng nhân loại.
Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy, anh đã suy nghĩ nhiều rôi.
Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
“Chồng, anh đang nghĩ gì vậy?”
Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu: “Không có gì.
Lát nữa đồ ăn được bưng tới thì em ăn đi, hôm nay anh bận chuyện khác rồi”
“Vâng”
Đường Sở Vi đáp lời.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
Anh ra ngoài bệnh viện, ngôi trên bậc thang trước cửa khu nằm viện, ngẩn người nhìn tờ đơn xét nghiệm.
Không lâu sau, điện thoại của anh reo lên, là Đan Thiến gọi tới.
Sáng sớm cô đã cùng Đan Chiến tới thành phố Tử Đăng, bây giờ họ đã xuống máy bay.
“Tôi đang ở bệnh viện quân khu.”
“Ừ, tôi sẽ tới nay”
Giang Cung Tuấn báo địa chỉ của mình rồi cúp máy, tiếp tục đảm chìm trong suy nghĩ.
Đan Chiến và Đan Thiến tới rất nhanh.
Lúc hai cha con tới nơi, Giang Cung Tuấn còn đang ngồi