*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn sờ mũi, anh cảm thấy không có khả năng, bởi vì anh hoàn toàn không có hứng thú với việc triêu chính.
Tuy nhiên đức vua là một vị minh quân, chắc chắn người mà ông ấy coi trọng sẽ không kém cỏi.
Có thể nâng đỡ một minh quân, anh sẽ không chối từ.
“Tiền tài ư?”
Giang Cung Tuấn khẽ thì thào.
Nam Cương mới bình yên, muốn tích lũy được đủ số lượng tiền tài cân thiết trong vòng một năm là điều rất khó.
Bây giờ anh chỉ có thể bắt đầu ở thành phố Tử Đăng này.
“Lời nói của Ảnh Tử có ý gì vậy nhỉ? Tài phiệt thủ đô, thương hội Tứ Hải, liên minh doanh nghiệp năm tỉnh, thương hội Vạn Phúc?”
Giang Cung Tuấn lại suy nghĩ về câu nói này.
Chẳng lẽ ông ta muôn anh phạm tội, chiếm lấy tài sản của những tập đoàn này sao? Anh khẽ lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này nữa, câm cuốn hạ của Y Kinh vào phòng.
“Chồng...
Anh vừa vào thì Đường Sở Vi lập tức hỏi: “Anh mới trò chuyện với ai ở bên ngoài đấy?" “Không ai hết”
Giang Cung Tuấn không giải thích nhiều lời, ngôi xuống ghế nghỉ ngơi, đồng thời mở cuốn sách ra tiếp tục nghiên cứu.
Thầy anh nghiêm túc đọc sách, Đường Sở Vi cũng không quấy rầy anh.
Tối nay, Giang Cung Tuấn vẫn ở lại phòng bệnh.
Anh đã đọc hết cuốn hạ của Y Kinh.
Đăng sau có ghi tâm pháp tu luyện nội gia, còn ghi lại cách vận dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên, nhưng muốn sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên thì có một tiền đề, đó là tu luyện ra chân khí.
Người thường muốn tu luyện ra chân khí rất khó, cho dù biết pháp môn thì cũng phải tốn mấy chục năm, thậm chí lâu hơn nữa mới tu luyện được.
Thậm chí có khả năng tới cuối đời cũng không đạt đến ngưỡng cửa này.
Nhưng Giang Cung Tuấn thì khác, anh đã sớm đạt tới cực hạn của võ đạo.
Anh dùng thuốc quanh năm, huấn luyện quanh năm nên thân thế của anh khác với người thường, lực lượng khí huyết mạnh hơn người thường, muốn tu luyện ra chân khí rất đơn giản.
Đọc sách xong, Giang Cung Tuấn ngồi yên minh tưởng, cảm ứng bản thân, cảm ứng thiên địa.
Dần dần, bộ óc của anh trở nên trống trải, cảm giác như linh hồn xuất khiếu, dường như cả phòng bệnh đều nằm trong tâm cảm ứng của anh.
Bất tri bất giác, trời đã sáng.
Điêu dưỡng bưng bữa sáng tới khiến Giang Cung Tuấn ngừng minh tưởng.
Thời gian minh tưởng lâu nên trạng thái tinh thân của anh khỏe hơn nhiều, nhưng đó không phải là trị tận gốc.
Trong người anh vẫn còn cổ độc, hơn nữa còn rất sinh động, muốn hoàn toàn chữa khỏi thì cần phải tu luyện ra chân khí.
Anh mở mắt, thở hắt ra một hơi.
Anh ăn sáng ngoài bệnh viện, sau đó báo cho Đường Sở Vi rồi ra ngoài, đến khu chung cư nơi Độc Bộ Vân đang cư trú.
Anh gõ cửa, chẳng mấy chốc cửa đã mở ra, Độc Bộ Vân cười hỏi: “Cậu tới tìm tôi nhanh vậy à?”
Giang Cung Tuấn vào nhà nói: “Bây giờ ông rời đi được rồi, trở về khống chế Hắc Điện, nếu cần thiết thì bồi dưỡng nhiều sát thủ mạnh một chút.”
Độc Bộ Vân cười nói: “Thủ đoạn bồi dưỡng sát thủ của tôi rất độc ác, đó là bắt họ phải tàn sát lẫn nhau, người còn sống mới là người mạnh nhất.
Cậu có chắc là muốn tôi bồi dưỡng sát thủ không? Chẳng phải là ép tôi phạm tội hay sao?”
“Vậy thì tôi”
Giang Cung Tuấn xua tay.
Anh không muốn Độc Bộ Vân làm tốn thương người vô tội đâu.
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ cho Bát Bộ Thiên Long ở bênh cạnh ông, nghe theo mệnh lệnh của ông.”
“Hửm?”
Độc Bộ Vân cau mày, nói: “Nghe mệnh lệnh của tôi là giả, canh chừng tôi mới là thật chứ gì? Tám người đó từng là sát thủ cấp SSS, họ mà hợp tác với nhau thì ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ đâu”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn gã: “Nếu ông thật lòng muốn hợp tác với tôi, không có tâm tư cách thì cân gì phải e ngại họ canh chừng ông?”
“Ừ, nói có lý”
Độc Bộ Vân bật cười: “Được rồi,