*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông không có con đường nào khác”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Ông chỉ có một con đường, chính là cùng tôi hợp tác, giúp tôi làm việc, bằng không tôi sẽ tống ông vào lại ngục tối.
Ông tự mình suy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ đến tìm ông lần nữa”
Nói xong anh đứng dậy bỏ đi.
Hứa Linh vẫn một mực đi theo Giang Cung Tuấn.
Chỉ là cô không nói chuyện.
Lúc Giang Cung Tuấn đứng dậy, cô cũng kịp thời đứng lên đỡ lấy anh.
Độc Bộ Vân ngồi trên sô pha nhìn Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng mà âm trầm.
Hứa Linh đỡ Giang Cung Tuấn rời đi.
Đến bên ngoài, Hứa Linh hỏi: “Anh Giang, anh có thực sự tin những gì ông ta nói không?”
Giang Cung Tuấn gật đầu, “Ừ, tôi tin, Đại Lan mấy nghìn năm lịch sử, rất nhiều thứ đã bị lịch sử chôn vùi, tôi tin chân khí thật sự tồn tại, cũng tin có võ đạo đại tông sư tu luyện chân khí trong thể giới này.”
Đối với những điêu này, Hứa Linh không tin lắm.
Vì nó quá hão huyên.
Nhưng cô ấy cũng không hỏi thêm nữa, đổi chủ đề, hỏi: “Tiếp theo anh dự định đi đâu?”
Giang Cung Tuấn đứng ở một bên đường nhìn dòng xe qua lại tấp nập trước mặt, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, nhìn thành phố Tử Đằng rộng lớn như vậy, lại không có chỗ cho anh.
Lúc này anh rất muốn có một mái ấm gia đình.
Anh muốn có cuộc sống ổn định.
Khẽ lắc đầu, anh nói: “Tôi cũng không biết nên đi đâu nữa.
Có lẽ, năm đó tôi nên đến sơn động lấy sách y thuật xem một chút”
Lời nói của Độc Bộ Vân cho Giang Cung Tuấn biết rằng trên đời này vẫn còn tôn tại chân khí.
Cho anh biết rằng trên đời này vẫn có những võ đạo tu luyện chân khí.
Năm đó, anh nhảy xuống sông, theo dòng nước trôi vào một hang động, trong hang động nhặt được một quyển sách y thuật, đạt được tám mươi mốt kim nghịch thiên.
Anh sử dụng kiến thức đã học trong y học để tăng cường cơ thể và đã lập được nhiều thành tích phi thường trên chiến trường, nhờ vào năng lực này anh mới có thể trở thành Hắc Long.
Tám mươi mốt kim nghịch thiên rất thần kỳ, Cung Tuấn lên xe.
Giang Cung Tuấn thật sự không có chỗ nào để đi, sau khi suy nghĩ vẫn là đi theo Hứa Linh.
Hứa Linh lăn lộn ở nước ngoài nhiêu năm, rất có năng lực, lương cao nên tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Sau khi đến thành phố Tử Đằng cô đã mua một biệt thự.
Tuy diện tích không lớn nhưng cũng là biệt thự hai tầng.
Cô đỡ Giang Cung Tuấn vào nhà, đưa anh đến ghế sô pha, “Anh ngồi xuống trước, tôi đi lấy cho anh một ly nước ấm”
Giang Cung Tuấn ngồi dựa vào ghế sô pha.
Giờ phút này, trên người anh hoàn toàn không còn chút sức lực nào, thậm chí không muốn mở mắt.
Rất nhanh Hứa Linh mang một ly nước tới đưa cho Giang Cung Tuấn: “Uống chút nước đi”