Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 853: Đến chỗ cần đến​




Thiên nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt mang theo ý cười. Nhưng trong lòng lại hừ lạnh. Giang Cung Tuấn là một sự uy hiếp rất lớn đối với hắn ta. Hắn phải tìm cơ hội, diệt trừ Giang Cung Tuấn, không bao giờ còn hậu họa nữa. Thế nhưng, không phải là bây giờ. Hắn ta tính, chờ sau khi cuộc chiến trong sa mạc Nene kết thúc, hắn ta sẽ âm thầm tìm cơ hội diệt trừ Giang Cung Tuấn.



Cảnh giới của hắn ta và Giang Cung Tuấn giống nhau, thế nhưng chân khí của Giang Cung Tuấn mạnh hơn hắn ta một chút, giao thủ chính diện thì hắn ta không phải là đối thủ, thế nhưng đánh lén, cho dù Giang Cung Tuấn có mạnh đến mấy thì lúc khinh suất cũng sẽ bị trọng thương.



Đối phó với Giang Cung Tuấn bị trọng thương, kết quả sẽ hoàn toàn khác. Mà Giang Cung Tuấn cũng cười nhìn Thiên. Thiên muốn tiêu diệt anh. Anh cũng không tin tưởng Thiên.



Kể từ một năm trước ở trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng, anh bị Trần Vân tính kế, anh càng để mắt hơn. đến mọi chuyện, đi cùng nhau, anh lúc nào cũng phải đề phòng Thiên.



“Hợp tác vui vẻ” Thiên bật cười thành tiếng, đưa tay ra, muốn bắt tay với Giang Cung Tuấn. Mà Giang Cung Tuấn chỉ cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi. Thiên cười cười, đi theo sau.



Hai người rời khỏi sân bay, sau đó mua một chiếc xe địa hình tốt nhất, mua một số nhu yếu phẩm, đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt, sau đó lái xe đi đến sa mạc Nene.



Diện tích của quốc gia Nene rất nhỏ. Sa mạc Nene chiếm chín phần mười diện tích của quốc gia này. Lần này đi đến sa mạc Nene, cũng mất thời gian hai ngày đi đường. Giang Cung Tuấn và Thiên không gấp, từ từ đi đến. Lộ trình hai ngày, bọn họ lái xe ba ngày mới đến. Ba ngày sau, trong sa mạc Mangman.



Giang Cung Tuấn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn Thiên dừng xe lại, nói: “Sa mạc lớn như này, chỗ đấu trường ở đâu?”



Thiên nói: “Không phải vội, tôi xuống đổ thêm chút dầu cho xe, rồi đi tiếp, cùng lắm là đi thêm nửa ngày, là có thể đến được chỗ luận võ mà Huyết tộc chỉ định rồi”.



Giang Cung Tuấn cũng không gấp gáp, cuống cuồng một chút nào. Dựa vào thực lực của anh bây giờ, người trong thiên hạ có thể đánh thắng được anh không nhiều. Máu rồng, là chuyện ván đã đóng thành thuyền. Thiên xuống xe, mở cốp sau xe ra, lấy ra một thùng dầu đã chuẩn bị từ trước, đổ dầu cho xe. Rất nhanh đã đổ đầy. Hắn tiếp tục lái xe lên đường. Nửa ngày sau. Xe đã vào sâu trong sa mạc. Giang Cung Tuấn nhìn thấy một ốc đảo trong sa mạc, chỗ này còn xây dựng một tòa lâu đài.



Thiên chỉ về phía tòa lâu đài ở đằng trước, nói: “Chính là chỗ này, là một căn cứ của Huyết tộc, nhưng không phải là đại bản doanh”



Hắn ta xuống xe. Hai người đi đến. Còn chưa đến tòa lâu đài, đã nhìn thấy có người đi ra. Hắn ta là Ngõa Nhất, cũng là đệ nhất huyết hoàng. Đệ nhất huyết hoàng nhìn, Giang Cung Tuấn và Thiên, trên mặt mang theo ý cười rạng rỡ: “Võ giả đến từ Đại Lan, mời vào”



Dưới sự dẫn dắt của đệ nhất huyết hoàng, hai người bọn họ đi vào bên trong tòa lâu đài. Giang Cung Tuấn được sắp xếp ở một căn phòng bên trong tòa lâu đài. Anh quan sát căn phòng. Căn phòng được trang trí rất lộng lẫy, giống như trong cung điện, đẹp như mơ.



“Huyết tộc thật sự biết hưởng thụ, thế mà có thể xây dựng một tòa lâu đài xa hoa như thế này ở trong sa mạc”.



Giang Cung Tuấn nhỏ giọng thì thầm. Anh đang muốn đi tìm Thiên bàn chuyện. Còn chưa ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, anh đi đến, mở cửa ra.



Đệ nhất huyết hoàng đứng ở trước cửa, sau lưng hắn ta còn có bảy, tám người phụ nữ da trắng đi theo, mái tóc vàng óng, dáng người cao gầy, ăn mặc hở hang.



Đệ nhất huyết hoàng cười nói: “Giang lão đệ, tôi biết cậu chắc chắn sẽ đến, nên đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cậu xem một chút, mấy cô em này cậu vừa mắt ai, vừa mắt em nào, thì em đó sẽ ở cùng cậu mấy ngày, nếu như vừa ý hết, thì để lại hết cho cậu”



“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau chào ông Giang đi” “Ông Giang”. Một đám mỹ nữ ngay ngắn mở miệng, tiếng nói rất êm tai. Giang Cung Tuấn liếc các cô một cái.



Đều là đại mỹ nữ, muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, nhìn thấy những mỹ nữ này, trong lòng của anh vậy mà lại dâng lên một tia huyễn tưởng tà ác.



Thậm chí còn đang suy nghĩ, cảnh tượng một đám mỹ nữ này cùng nhau phục vụ anh sẽ như thế nào nhỉ.



Thế nhưng, ý nghĩ này, rất nhanh đã bị anh dập tắt. Nhìn đệ nhất huyết hoàng, vừa cười vừa nói: “Cái này thì thôi đi”. Đệ nhất huyết hoàng còn tường Giang Cung Tuấn chướng mắt những mỹ nữ này, lập tức nói: “Giang huynh, cậu thích kiểu như thế nào, tôi lập tức phân phó người đi chuẩn bị, hay là cậu thích chơi kiểu gì, hay là, để tôi đưa công chúa của mấy quốc gia đến cho cậu nhé?”.



Giang Cung Tuấn xua xua tay, nói: “Rất tốt, nhưng mà tôi có vợ rồi”



“Hiểu, hiểu” Đệ nhất huyết hoàng vừa cười vừa nói: “Người đàn ông tốt như Giang huynh không có nhiều đầu, vậy thì không quấy rầy cậu nữa”



Dứt lời, ông ta dẫn theo bảy, tám mỹ nữ tóc vàng óng rời đi. Giang Cung Tuấn vuốt mũi một cái. Mới vừa rồi, anh suýt chút nữa đã bảo đệ nhất huyết hoàng để mỹ nữ lại. Thế nhưng, anh vẫn kiềm chế được dục vọng trong lòng. Anh đi tìm Thiên.



Đi đến phòng của Thiên, vừa đến cửa phòng, đã nghe thấy bên trong truyền ra một số âm thanh, anh là người từng trải, đương nhiên biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì.



Anh cũng không vội, quay người rời đi. Bắt đầu đi tham quan bên trong tòa lâu đài. Tòa lâu đài rất lớn, nhưng bên trong lại rất ít người.



Huyết tộc hình như đã sớm biết, tòa lâu đài này nhất định sẽ bị đánh sập, cho nên đã rút người đi trước, chỉ để lại một vài người hầu.



“Giang lão đệ nhìn.



Đang đi dạo, sau lưng truyền đến một tiếng gọi. Giang Cung Tuấn xoay người Người đang đi đến là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, bộ dáng nhìn có chút thô kệch, có vẻ khá lỗ mãng.



“Trần lão tiền bối”. Giang Cung Tuấn tôn kinh mở miệng. Đối với Trần Thanh Sơn, anh vẫn rất tôn kính.



Không cần biết bây giờ ông ta đã biển thành người như thể nào, nhưng thời điểm anh còn ở phái Thiên Sơn, Trần Thanh Sơn đã đưa cho anh chỉ bảo của Thiên Sơn, rượu Tuyết Liên, khiển công lực của anh tăng mạnh.



Sau đó lại dốc sức bảo vệ anh. Phần ân tình này, anh vẫn nhớ.



“Nghe nói cậu đã tới, nên tôi đặc biệt đến xem” Trần Thanh Sơn đi đến, trên mặt mang theo ý cười, nói: ‘Cũng hơn một năm chưa gặp nhau rồi nhỉ”



“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn cảm thần nói.



“Thằng nhóc cậu.” Trần Thanh Sơn nói: ‘Lúc trước còn ở phái Thiên Sơn, thực lực còn chưa.



mạnh, bây giờ, có lẽ là cường giả đứng đầu thiên hạ, lúc ở lăng mộ Tần Thủy Hoàng, còn lừa hết tất cả mọi người. Đúng rồi, cậu đã ăn hết Cửu Chuyển Kim Đan lấy được ở trong lãng mộ.



Tần Thủy Hoàng rồi à?”



Trần Thanh Sơn nhìn Giang Cung Tuấn chằm chằm. Ông ta đến tìm Giang Cung Tuấn, đơn giản chính là vì Cửu Chuyển Kim Đan. Muốn khiển Giang Cung Tuấn nhớ đền tình cảm trước.



đây, cho ông ta một viên. Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Ừm, ăn hit rồi.



Nghe vậy, trên mặt của Trần Thanh Sơn lộ rõ vẻ thất vọng, thế nhưng, sự thất vọng nháy mắt tiêu tan, ông ta cười hỏi: “Bây giờ cậu đã bước vào cảnh giới thứ chín rồi sao?”



Giang Cung Tuấn cười cười. Anh không trả lời.



Lần tranh đoạt đệ nhất thiên hạ này, rất hung ác nguy hiểm, bây giờ che giấu thực lực, đối với anh vẫn là tốt hơn.



Nụ cười của anh lại làm cho Trần Thanh Sơn hiểu lầm.



“Chúc mừng Giang lão đệ, trở thành người đầu tiên bước vào cảnh giới thứ chín từ trước đến nay, về sau còn cần cậu chiếu cố một phen”



“Trần lão tiền bối khách sáo rồi” Sau khi hai người ân cần hỏi han, hàn huyên một phen, Trần Thanh Sơn rời đi. Lúc xoay người, trong nháy mắt vẻ mặt của ông ta hiện lên sự bất đắc dĩ. Cửu Chuyển Kim Đan không còn, vậy cơ hội nâng cao thực lực của ông ta cũng mất.



Không còn Cửu Chuyển Kim Đan, trong một khoảng thời gian ngắn ông ta không thể nâng cao thực lực được, nếu như ngày ngày tu luyện, cho dù có cho ông ta thêm một trăm năm đi nữa, cũng chưa chắc đã có thể bước vào cảnh giới thứ chín.



Trong lòng ông ta khẽ nhủ thầm: “Bây giờ, thì phải xem xem có thể giết được rồng không, sau khi giết được rồng có thể lấy được đồ gì tốt không?



Giang Cung Tuấn nhìn Trần Thanh Sơn rời đi. Trần Thanh Sơn ngày trước, tuyệt đối là chính trực. Cũng bởi vì do hấp thụ nội đan của rùa thần, mới trở nên tham lam. “Trần tiền bối bây giờ, rốt cuộc là người như thế nào?”. Giang Cung Tuấn nhỏ giọng thì thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK