Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1239: Càng ngày càng mông lung


Gặp qua mấy lần ở thời đại thượng cổ?


Giang Cung Tuấn nghe câu này thì hoang mang. Thời đại thượng cổ, là thời đại thế nào chứ?


Đó là thời đại mà cường giả như mây, khi đó có rất nhiều đại đế, ít nhất thì Giang Cung Tuấn cũng biết có Kinh Hồng đại đế, Thập để của nhân tộc, còn có một số Ma đế.


Đạo sĩ mập này là người của thời đại thượng cổ sao? Còn nữa, câu kia của Tổ Quỳnh, cậu tới từ thời đại thời cổ rồi lại qua thời đại này, những lời này là có ý gì?


Chẳng lẽ nói, tên mập mạp này là người từ thời đại thượng cổ xuyên qua?


Cái này, càng nghĩ thì càng mông lung.


Đạo Tình kéo Tổ Quỳnh đi qua một bên.


Hai người nhỏ giọng trao đổi mấy câu


Giang Cung Tuấn muốn đi nghe bọn họ đang nói gì, nhưng mà nghe không được, cho dù anh cẩn thận nghe thì cũng nghe không được.


Hai người nói chuyện chừng năm phút.


Năm phút sau, cuộc trò chuyện mới dừng lại, Tổ Quỳnh đi tới nhìn Giang Cung Tuấn một cái, rồi cũng không nói gì nhiều, cơ thể chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện trong Tiên phủ “Chị Tổ Quỳnh, chị nói cái gì với anh ta vậy?” Giang Cung Tuấn hỏi Tổ Quỳnh trong tiên phủ


Trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh: “Không có gì, mặc dù đạo sĩ mập có hơi vô lương vô đức, ở thời đại thượng cổ gài bẫy không ít cường giả nhưng cậu ta rất tôn kính với cậu.


Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày, hỏi: “Tôn kính với tôi? Tôi mới biết anh ta, sao chị biết được, chẳng lẽ chị đã thấy qua tôi và Đạo Tình ở thời đại thượng cổ sao?”


Giang Cung Tuấn hỏi ra nghi vấn trong lòng. Nhưng mà Tổ Quỳnh không nói gì.


“Này, chị Tổ Quỳnh, chị nói chuyện đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nói cho tôi được không? Không nói trong lòng tôi luôn cảm thấy không yên”


Trong Tiên phủ lúc này mới truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tôi chưa từng gặp qua cậu, chỉ thấy đạo sĩ kia, nghe nói về một số chuyện cũ của cậu ta “Vậy chị nói, rốt cuộc anh ta là người nào?”


Tổ Quỳnh im lặng hồi lâu thì mới lên tiếng: “Những chuyện này, cậu hiện tại vẫn chưa cần phải biết, chờ sau này thì cậu sẽ biết thôi.” Giang Cung Tuấn hỏi hồi lâu mà vẫn không hỏi ra được nguyên do.


Anh biết rất nhiều chuyện liên quan đến cơ mật, nếu hỏi tiếp nữa thì cũng không ra manh mối gì nên cũng không có hỏi.


Anh nhìn Đạo Tình bên cạnh, gãi đầu một cái, hỏi: “Anh, có phải cũng là một đại để hiểm thấy không?”


“Sao có thể được.” Đạo Tình nghiêm túc nói: “Đại đế, cách tôi biết bao xa, anh bước vào cảnh giới đại để thì tôi cũng sẽ không bước vào đại để đâu.


“Chị Tổ Quỳnh nói đã gặp qua anh ở thời đại thượng cổ, anh sống từ thời đại thượng cổ đến bây giờ?” Giang Cung Tuấn nhìn anh ta.


Đạo Tình gật đầu rồi lại lắc đầu.


Anh ta đây là có ý gì, Giang Cung Tuấn cũng không hiểu.


Đạo tình vỗ bả vai Giang Cung Tuấn, nghiêm túc nói: “Anh Giang, sau này anh sẽ biết thôi, bây giờ anh chỉ cần biết tôi xuất hiện chỉ là vì giúp anh vượt qua cửa ải khó là được.


“Hả?” Giang Cung Tuấn hơi không hiểu.


Đạo Tình hơi suy nghĩ, vẫn là nói: “Nói như này đi, tương lai hoàn toàn rối loạn, thiên đạo biến mất, thời gian dài sông sụp đổ, thời cổ đại, thời đại cổ thiên đình, thời đại thượng cổ xuất hiện hỗn loạn dẫn đến lịch sử chồng chất lên nhau rồi trộn lẫn “Vậy những thứ này có liên quan gì với việc anh xuất hiện?” Giang Cung Tuấn vẫn không hiểu.


Còn cái gì mà tương lai rối loạn, thiên đạo biến mất, thời gian dài sông sụp đổ, mấy thời đại chồng lên nhau, Giang Cung Tuấn cũng không tin.


Quá khứ mà có thể hợp lại với hiện tại sao?


Đây đúng là chuyện khó tin.


Đạo Tình nói nhưng Giang Cung Tuấn chỉ nhìn được miệng đang động của anh ta mà không nghe được anh ta nói cái gì.


“Anh, anh nói gì?”


Đạo Tình nói: “Liên quan đến một số cơ mật tối cao không nói ra được, thôi vậy không nói những chuyện này nữa, sau này anh sẽ hiểu, bây giờ chúng ta đi Lạc Tộc, cướp Lạc Băng làm vợ cho anh, thấy sao?”


“Tôi đã có vợ rồi, không có hứng thú với Lạc Băng” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói.


“Anh biết Lạc Băng tồn tại là cái dạng gì không? Đạo Tình nói: “Sở dĩ tôi đưa anh đi đến đó không phải chỉ là vì một viên của cây bồ đề, mà vẫn là Lạc Băng quan trọng hon.”


“Hu?”


Giang Cung Tuấn nhìn anh ta.


Đạo Tình nói: “Lạc Băng là sinh linh đầu tiên ở thời đại này trở thành đế


Đạo Tình vừa nói, giống như là rơi vào trong kí ức, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sau khi thiên đạo sụp đổ thì Lạc Băng sẽ trở thành người đầu tiên trở thành để mà trở thành nữ đế cái thế “Mạnh như vậy sao?”


Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên.


Anh biết trên địa cầu có rất nhiều thiên tài, có Ma Lặc, còn có Cửu Ưu huyền nữ, thậm chí còn có Khương Vô Nhai, những người này đều là nghịch thiên mà tồn tại.


Nếu nói lớn lên bọn họ có thể trở thành để thì Giang


Cung Tuấn cũng sẽ không thấy kì lạ.


Nhưng bây giờ Đạo Tình lại nói, Lạc Băng sẽ là người đầu tiên trở thành để trong tương lai.


Đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.


Còn nữa đây là chuyện của tương lai, làm sao Đạo Tình biết? “Còn nữa, làm sao anh biết?”


“Ha ha.”


Đạo Tình cười haha, nói: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, tóm lại là tôi sẽ không hại anh, hai chúng ta liên thủ, xông pha vũ trụ, tạo ra một câu chuyện bất hủ truyền kỳ”


Vừa nói, anh ta vừa choàng qua bả vai Giang Cung


Tuấn, bước dài ra rồi đi về phía đằng xa.


Giang Cung Tuấn đang nghĩ ngợi về những lời mà Tổ Quỳnh và Đạo Tình nói, suy nghĩ về những chuyện mà Đạo Tình nói.


Bây giờ, anh càng ngày càng cảm thấy Đạo Tình rất thần bí. Cũng càng ngày càng cảm thấy anh ta có lai lịch thiên đại, thậm chí có thể là một cường giả siêu cấp, cũng có thể là một người tồn tại ở cấp bậc đại đế.


“Được rồi, anh ta đã không muốn nói thì cứ như vậy đi, dù sao chị Tổ Quỳnh cũng nói rồi, đi theo anh ta cũng không có sao. Sau khi Giang Cung Tuấn suy nghĩ hồi lâu thì không nghĩ nhiều nữa mà vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.


Dưới sự hướng dẫn của Đạo Tình, Giang Cung Tuấn rời khỏi khu vực này mà bắt đầu tiến về phía khu vực trung tâm rất lớn của phàm giới ở Ma giới.


Phàm giới ở Ma giới rất lớn.


Cho dù là một dãy núi thì với thực lực của Giang Cung Tuấn cũng cần mấy tháng mới có thể đi qua.


Nhưng mà đơn giản là trên người Đạo Tình có pháp bảo phi hành.


Đây là một chiếc thuyền phi hành nhỏ.


Trên thuyền phi hành có một căn phòng.


Giang Cung Tuấn và Đạo Tình đang đợi ở trong thuyền phi hành, sau khi Đạo Tình bố trí mục tiêu rồi bỏ vào một ít linh thạch thì thuyền phi hành tự động đi.


Trong phòng của thuyền phi hành.


Đạo Tình lấy rượu ngon thượng hạng mời Giang Cung Tuấn.


Giang Cung Tuấn uống một hớp thì cảm giác được luồng nóng bức truyền đến cổ họng, ngay sau đó cả người nóng lên, năng lượng lớn mạnh ở trong người phân tán ra.


Anh trong nháy mắt cũng biết, đây chính là bảo vật. Anh cũng không lãng phí năng lượng trong rượu mà bắt đầu ngồi xếp bằng, hấp thụ nó.


Còn Đạo Tình thì ngồi ở một bên, cười tủm tỉm nói: “Anh Giang, dựa theo tốc độ của thuyền phi hành thì khoảng chừng chưa tới mười ngày, chúng ta đã có thể xuất hiện ở chân núi Lạc Tộc.”


“Lần này, dù là phàm, tiên hay là thần tam giới thiên kiêu hội tụ, chỉ cần là vòng sinh mệnh không vượt qua một trăm thì có thể tỷ võ cầu hôn”


“Đây là lúc để anh danh chấn tam giới phàm, tiên, thần của Ma giới.”


Giang Cung Tuấn đang luyện hóa năng lượng trong rượu.


Nghe Đạo Tình nói vậy, anh cũng mong đợi nhìn thấy Lạc Băng, cô gái đầu tiên trở thành để ở thời đại này, anh muốn nhìn thử xem cô rốt cuộc là hình dạng thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK