*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tỳ Khưu hoảng sợ tới mức cả người run lên, vội lăn một vòng ra khỏi phòng chỉ huy.
Ông ta nhanh chóng rút quân.
Tốc độ rút lui của liên quân hai mươi tám nước tương đối nhanh.
Trong lúc liên quân hai mươi tám nước rút lui, Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Ngô Huy, kêu anh ta dẫn dắt quân Hắc Long nhanh chóng vào thành phố Nam Cương.
Trong vòng một đêm, liên quân hai mươi tám nước đã rút hết toàn bộ.
Quân Hắc Long lại vào thành phố Nam Cương.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, mặt trời mới mọc.
Trong phòng họp quân khu Nam Cương.
Giang Cung Tuấn mặc áo giáp Hắc Long.
“Quỷ Viễn, lập tức dẫn dắt quân Hắc Long kiểm tra kỹ tròn tám trăm dặm, phát hiện bóng dáng của liên quân hai mươi tám nước lập tức giết không tha”
“Vâng”
Quỷ Viên lập tức đứng lên, chợt hạ một mệnh lệnh.
Giang Cung Tuấn đã cho liên quân hai mươi tám nước có thời gian rút lui.
Nếu bọn chúng còn chưa rút lui, vậy chớ trách anh không khách khí.
Hiện tại đã bảy giờ sáng.
Thời gian này, đại đa số người Đại Lan đều đã thức dậy.
Vậy mà bọn họ vừa mới thức dậy đã nghe được một tin tức chấn động.
“Số báo đặc biệt, sỗ báo đặc biệt, liên quân hai mươi tám nước rút khỏi thành phố Nam Cương, quân Hắc Long lại vào thành phố Nam Cương”
Tin tức này truyền khắp toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Toàn thế giới đều kinh hãi.
Chuyện này là thế nào? Vì sao trong vòng một đêm, chiến cuộc ở Nam Cương Đại Lan đã nghịch chuyển 180 độ vậy? Tất cả mọi người đều nghi ngờ, dồn lực chú ý vào Nam Cương chờ đợi tin tức mới nhất, chờ đợi phía chính phủ đưa tin.
Quân khu Nam Cương, trong phòng họp.
Ngô Huy đứng lên nói: “Tướng Long, hiện tại trong thành phố Nam Cương có rất nhiều phóng viên chiến trường muốn phỏng vấn anh, bọn họ đều muốn tìm hiểu rõ xem tới cùng đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
Anh có muốn nhận phỏng vấn, cho người dân trong nước một lời nhắn nhủ không?”
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay nói: “Nhắn nhủ cái gì, có thể không đánh mà thẳng giải quyết chiến đấu, thu phục thành phố Nam Cương, đây đã có thể tính là lời nhắn nhủ với toàn dân.
Ngô Huy, hiện tại tôi giao cho cậu một nhiệm vụ.”
“Tướng Long xin giao phó.”
Giang Cung Tuấn nói: “Cậu dẫn sứ giả đàm phán tới hai mươi tám nước tìm quốc vương của bọn họ tiến hành đàm phán, yêu cầu hai mươi tám thủ đô cắt nhường ra năm thành thị coi như cái giá lớn phải trả cho lần xuất binh này.
Nếu như bọn họ không giao, quân Hắc Long sẽ đánh thẳng xuống, một lần diệt hết hai mươi tám nước.”
Thân thể Ngô Huy run lên, không nhịn được hỏi: “Tướng Long, anh đang nói thật?”
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta nói: “Chẳng lẽ còn có thể là đùa sao?”
“Rõ”
Ngô Huy đứng thẳng tắp, lớn tiếng nói: “Em lập tức dẫn người đi tới hai mươi tám nước.
Trong vòng ba ngày nếu không thể bàn xong chuyện này, em xin đưa đầu tới gặp ”
Sau khi Ngô Huy tiếp nhận mệnh lệnh bèn