*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoäặc Đổng là tướng quân một sao, quyền lực cực lớn.
Muốn vận dụng quan hệ điều một chiếc tàu ngầm tới cũng không phải việc khó.
Anh ta gọi điện thoại xong lại đi về phía Giang Cung Tuấn, nói: “Anh Giang, em đã gọi điện thoại rồi, tàu ngầm sẽ đến nhanh thôi, anh kiên nhẫn chờ một hồi”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu sau đó lại ngồi xuống.
Một canh giờ sau tàu ngầm đã đến.
Đây là một chiếc tàu ngâm loại nhỏ, chỉ có thể đủ chỗ cho năm người ngồi.
Hứa Linh cũng đã tỉnh lại.
Bên bờ.
Dưới sự trợ giúp của Hứa Linh và Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn đã thay bộ đồ lặn.
“Anh Giang, không cần em đi chung với anh thật sao?”
Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn đã mặc đồ lặn vào, không nhịn được nói: “Hiện tại thân thể anh rất suy yếu, nếu lúc vào động đá vôi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
“Hứa Linh, cô ở trên bờ chờ tôi, tôi theo anh ấy cùng xuống dưới”
Đường Sở Vi mở miệng nói.
Giang Cung Tuấn nhìn cô một cái, “Em cũng không được đi, hai người cứ ở trên bờ đợi anh, anh xuống dưới xem một chút, chẳng mấy chốc sẽ đi lên”
“Không được.”
Thái độ của Đường Sở Vi rất kiên quyết.
Cô lo lắng cho Giang Cung Tuấn.
Cô nhất định phải theo.
“Giang Cung Tuấn, anh cứ để cô ấy đi theo đi, như vậy cũng tiện chăm sóc lẫn nhau”
Hứa Linh mở miệng, cô ta cũng không yên tâm về Giang Cung Tuấn.
Mặc dù có chiến sĩ khác đi theo nhưng có một người phụ nữ bên cạnh vẫn luôn tri kỷ hơn một chút.
Giang Cung Tuấn cũng không muốn tranh luận gì.
Lên tàu ngâm.
Đường Sở Vi nhanh chóng mặc đồ lặn theo Giang Cung Tuấn cùng lên tàu ngầm.
Hoắc Đổng không đi theo.
Anh ta dặn dò các chiến sĩ khác, “Chăm sóc tốt cho anh Giang”
“Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Chiến sĩ đi theo đông thanh mở miệng.
Tàu ngầm từ từ lặn xuống, cuối cùng ngập vào trong sông.
Hứa Linh ngôi bên bờ kiên nhẫn chờ đợi.
Xa xa, trên đường cái sau ngọn núi.
Nơi này có mười mấy người.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên.
Ông ta mặc đồ rằn ri không cấp bậc, mặt tròn, da thịt hơi đen.
Bên cạnh có một người đàn ông tuổi tác không chênh lệch lắm: “Anh Bá, sao anh phải đích thân tới đây? Muốn đối phó với một tên phế vật, đây không phải chuyện chỉ nửa phút sao?”
Người đàn ông mặt tròn, da thịt hơi đen cầm kính viễn vọng nhìn tình cảnh bên bờ.
Không ai biết tên thật của ông ta, chỉ biết biệt hiệu Bá Đạo.
Đã từng là một tên lính đánh thuê.
Bá Đạo thản nhiên nói: “Ông chủ đã dặn tôi không thể không đến.
Bọn họ xuống nước, hẳn đã phát hiện gì rồi.
Chuẩn bị hành động.
Trước tiêu diệt những người trên bờ, sau đó lại xuống nước giết chết Giang Cung Tuấn, đoạt lấy đồ anh ta kiếm được.”
“Rõ, mọi người, chuẩn bị hành động”