Đường Sở Vi hối hận Giang Cung Tuấn mặc áo choàng hắc long bước lên xe.Jeep nghênh ngang rời đi trong vô số ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Đường Sở Vi khóc không thành tiếng.
Cô ngồi thụp xuống đất nhìn xe.Jeep đã đi xa, bàn tay che miệng, nước mắt rơi không ngừng.
Giây phút này cô biết bản thân đã mất đi một người đàn ông yêu thương mình sâu sắc.
Vuột mất người đàn ông luôn bảo vệ cô.
“Cung tiễn chiên thần”
“Chiến thần, chúng tôi chờ anh chiến thắng trở về.”
Đến khi xe.Jeep đi xa, rất nhiều dân chúng mới mở miệng.
Tiếng hô càng ngày càng lớn, đợt hô sau to hơn đợt hô trước.
Gần mười phút sau, bên ngoài khách sạn Tử Đẳng mới yên ẳng lại.
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người nhà họ Đường.
Vẻ mặt người họ Đường xám xịt như tro tàn.
Bọn họ không thể nào ngờ được đứa con rể đến nhà mình ở rể lại chính là Hắc Long, nếu biết trước là Hắc Long thì bọn họ nhất định sẽ thân thiết bợ đỡ, thậm chí là cung phụng anh luôn.
“Chuyện gì xảy ra vậy Sở Vi?” Hà Diệp Mai mở miệng hỏi, đến bây giờ bà ta vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, chưa phản ứng lại kịp.
“Sao tên vô dụng Giang Cung Tuấn lại biến thành Hắc Long rồi?”
Đường Sở Vi ngồi trên đất khóc sướt mưới.
“Chị Sở Vi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Giang Cung Tuấn anh ta… anh ta là Hắc Long?”
Đường Lăng cũng nghi hoặc hỏi.
“Sở Vi con nói đi chứ”
“Sao con cứ khóc mãi vậy.”
Người nhà họ Đường không ngừng chất vấn.
“Con… con cũng không biết, con không biết gì hết Trong đầu Đường Sở Vi rất hỗn loạn, giống như có vô số sợi gai xoắn lại với nhau rồi thành một nùi không sao gỡ ra được.
Cô cũng bị kinh sợ rồi.
Người đàn ông ở cùng mình sớm chiều lại chính là Hắc Long.
Cô không thể hiểu được.
Nếu Giang Cung Tuấn là Hắc Long thì Giang Cung Tuấn của tập đoàn Giang Long là ai?
Thân phận khác của Giang Cung Tuấn là gì?
Lúc này, Hứa Linh đi tới.
Đường Sở Vi đứng dậy, nhìn cô ta với ánh mắt ngập nước, hy vọng cô ta sẽ giải thích cho mình.
“Hứa Linh, cô đã biết từ trước rồi đúng không?”
Hứa Linh thờ ơ.
Giang Cung Tuấn là anh hùng dân tộc, luôn liễm máu trên lưỡi dao vì bảo vệ an nguy của Đoan Hùng, vậy mà Đường Sở Vi lại tổn thương trái tim anh.
“Đúng, tôi biết từ trước rồi”
“Tại sao cô không nói cho tôi biết?”
Đường Sở Vi lắc người Hứa Linh. .
truyện tiên hiệp hay
Giờ phút này tâm tình cô đã hoàn toàn bộc phát, lớn tiếng quát: “Coi cô như chị em vậy mà cô lại lừa dối tôi, vì sao cô không nói cho tôi biết Giang Cung Tuấn là Hắc Long, vì sao phải nói dối tôi, xem tôi là con ngốc đúng không?”
Hứa Linh nhìn Đường Sở Vi, gần từng chữ nói: “Nói cho cô biết thì có tác dụng gì, cô yêu Giang Cung Tuấn hay là Hắc Long? Đầu không phải, cô yêu thân phận Hắc Long, nếu đổi Hắc Long thành bất kỳ ai khác cô đều sẽ thích kẻ đó. Giang Cung Tuấn từng nói người đi cùng cô mới là anh ấy chân thật nhất, ngay cả thân phận chân chính nhất của anh ấy cô cũng không tiếp nhận được thì nói cho cô biết có ích gì?”
Hứa Linh hít sâu một hơi.
“Đường Sở Vi, cô thật sự cho rằng Giang Cung Tuấn thiếu tiền?”
“Qua thời gian dài như vậy, cô gặp biết bao nguy hiểm, nhà họ Đường gặp phải bao nhiêu mối nguy?”
“Thế nhưng lần nào nhà họ Đường cũng vượt qua hiểm nguy, lần nào cô cũng chuyển nguy thành an được.”
“Này còn không phải vì bên cạnh cô có một người là chiến thần của Đoan Hùng, có Giang Cung Tuấn bảo vệ bên cạnh cô ư”
“Chính vì mười năm trước cô từng cứu anh ấy, vì phần ân tình này nên anh ấy mới lặng lẽ bảo vệ bên cạnh cô, dùng nửa đời sau để báo đáp”
“Còn các người…
Hứa Linh nhìn người nhà họ Đường.
“Giang Cung Tuấn giúp các người nhiều như vậy nhưng các người chẳng ưa gì anh ấy”
“Ở rể là kẻ vô dụng?”
“Nhà họ Đường có tài đức gì mà có thể khiến Giang Cung Tuấn ở rể”
“Đường Sở Vi cô có đức hạnh gì mà có thể khiến Giang Cung Tuấn luôn canh giữ bên cạnh có.
“Cô là cái thá gì, phụ nữ thích Hắc Long trong thiên hạ nhiều vô số, anh ấy không phải không tìm được một người vợ.”
Giọng nói của Hứa Linh vang vọng.
Mỗi chữ cô ta nói ra đều giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Đường Sở Vi.
Đường Lăng không kìm được lẩm bẩm: “Ai bảo anh ta không nói, nếu anh ta nói anh ta là Hắc Long thì sao chúng tôi lại đối xử với anh ấy như vậy”
Khi nói những lời này, anh ta đã không còn tự tin nữa.
Nhớ tới ngôn từ châm biếm lạnh nhạt từng nói với Giang Cung Tuấn trong thời gian này, con mẹ nó đúng là khốn nạn.
Thì ra Giang Cung Tuấn không thèm so đo với anh ta.
Nếu Giang Cung Tuấn tính toán thì không biết anh ta đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Con… con rể của tôi là Hắc Long, cậu ta thật sự là Hắc Long?” Hà Diệp Mai vỗ bốp lên đầu mình, vẻ mặt hối hận: “Hà Diệp Mai bà ngu quá vậy, con rể tốt nhất thiên hạ không muốn lại bức ép con rể tốt nhất thiên hạ đi mất rồi.”
“Cô tự giải quyết cho tốt.”
Hứa Linh lạnh lùng liếc Đường Sở Vị, để lại một câu rồi quay người rời đi.
“Hai”
z Đan Thiến nhìn vẻ mặt hối hận của Đường Sở Vi cũng bất đắc dĩ thở dài, nhìn Đan Chiến rồi kéo tay ông nói: “Ba, chúng ta cũng về thôi, về Phương Bắc, Giang Cung Tuấn không thuộc về thành phố Tử Đăng, con cũng không thuộc về nơi đây”
‘ừ”
Đan Chiến gật đầu, dẫn Đan Thiến rời khỏi khách sạn Tử Đằng.
Nhìn Hứa Linh đi xa, Đường Sở Vi vội vã mở miệng gọi cô ta lại: “Hứa Linh cô… cô đừng đi, nói cho tôi biết tôi phải làm gì, phải làm gì bây giờ?”
Hứa Linh xoay người nhìn Hứa Linh khóc nức nở, nhả từng chữ: “Sớm biết rằng sẽ có hôm nay, sao lúc trước còn như thế, chính cô bức Giang Cung Tuấn rời đi, tôi cũng không giúp nổi cô. Nói thật, tôi cũng thích anh ấy, cũng yêu anh ấy, nhưng vì anh ấy là chồng cô, tôi không thể cưỡng tình đoạt ái.”
“Giờ hai người đã ly hôn, tôi vốn tưởng cơ hội của mình đến rồi. Nhưng trong lòng anh ấy vẫn có cô, trước giờ anh ấy chưa từng để tôi ở trong lòng”
“Nam Cương loạn lớn, anh ấy trở về chủ trì toàn cục, chiến trường hiểm ác, lần này đi Nam Cương có thể sống trở về hay không vẫn còn là ẩn số”
Hứa Linh nói những lời này xong, không để ý đến Đường Sở Vi nữa, xoay người rời đi.
Đám người nhà họ Đường đều vô cùng hối hận.
Bọn họ hối hận rồi.
Hối hận vì sao lúc đầu lại đối xử như vậy với Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vi vấn khóc.
Trong đầu hiện ra tất cả mọi việc sau khi Giang Cung Tuấn xuất hiện.
Từ khi bắt đầu ở nơi ở của đế vương đến tấm thẻ Hắc Long được trạm trổ rồng đen, rồi tới buổi lễ mừng Tiêu Dao Vương kế nhiệm.
Cộng thêm bản lĩnh của anh, khả năng chữa trị của anh.
“Đáng ra tôi nên nghĩ đến, nên nghĩ ra sớm hơn mới phải, Đường Sở Vi mày thật ngu ngốc.”
Cô khóc lên tự giều.
Cùng lúc đó.
Giang Cung Tuấn ngồi trên xe.Jeep đến Quân khu, lên máy bay riêng trở về Nam Cương.
Ngô Huy ngồi bên cạnh anh.
“Tướng Long, cứ thế trở về ạ?”
Giang Cung Tuấn nhìn công trình xây dựng không ngừng lùi ra sau đoàn xe, trên mặt cũng lộ vẻ không nỡ.
“Thành phố Tử Đằng cũng không phải của tôi, lần này trở về đó báo thù diệt môn của gia tộc, báo đáp xong ơn cứu mạng của Đường Sở Vị, cũng coi như đã cởi ra vài khúc mắc trong lòng”
“Nhưng mà anh với Đường Sở Vi…” Ngô Huy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói hết câu: “Boss, anh với chị dâu thật sự không thể quay lại được nữa à, anh yêu chị ấy như vậy, sao lại biết thành thế này chứ?”
Giang Cung Tuấn bất đặc dĩ thở dài.
Anh cũng không ngờ được cuối cùng anh và Đường Sở Ví lại biến thành như vậy.
Có lẽ đây chính là vận mệnh.
Lúc này, xe dừng lại.
Có chiến sĩ xuống xe, nhanh chóng chạy tới báo cáo: “Tướng Long, có người chặn đường phía trước.”
Ngô Huy ra lệnh: “Đuổi đi, để lỡ việc lớn cậu có gánh được không?”
“Vâng”
Chiến sĩ vừa định rời đi Giang Cung Tuấn lại nói: “Tôi xuống xe xem xem”
Anh xuống xe đi tới phía trước.
Một cô gái đứng trên đường quốc lộ.
Cô gái này khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc quần áo bình thường, buộc tóc đuôi ngựa, mặt trái xoan, dáng vẻ khá tỉnh xảo.
“Cô ta?”
Giang Cung Tuấn nhận ra cô gái này.
€ô ta là Y Đình Thi.
Lần trước Hàn Kim Thần vì hãm hại anh mà bắt Y Đình Thi, hai người mơ hồ không tỉnh táo đã xảy ra quan hệ.
Y Đình Thi đứng giữa quốc lộ chặn đường của đoàn xe.
Giang Cung Tuấn mặc áo giáp hắc long đi tới, đứng trước mặt cô hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Y Đình Thi ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn, quan sát người đàn ông từng chạm vào thân thể mình trước kia.
“Sao… sao em lại không được đến, em muốn đi theo anh đến Nam Cương.”
Y Đình Thi rất can đảm Lần này cô trở về chính là để theo đuổi hạnh phúc của mình.
Cô biết, nếu mình hèn nhát thì cả đời sẽ không có cơ hội.
Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt, nhanh chóng nói: “Đình Thị, dù tôi bị hãm hại nhưng tôi và cô đã xảy ra quan hệ, là một người đàn ông, đã làm thì phải chịu trách nhiệm nhưng bây giờ tôi thật sự chưa đảm nhận được trách nhiệm này, cô cho tôi chút thời gian, dẹp yên chiến tranh ở Nam Cương, nếu tôi còn sống trở về sẽ cưới cô được không?”
Giang Cung Tuấn cảm thấy cực kỳ có lỗi với Y Đình Thì.
Anh không biết phải đền bù cho cô thế nào nữa.
Chỉ có thể hứa hẹn như vậy.