Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Giang Cung Tuấn bị bắt đi




Vừa tới khách sạn Quân Duyệt đã thấy tất cả mọi người ngã lăn ra đất, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn.



Chỉ có ba người Đan Chiến, Đan Thiến và Lỗ Sâm là đang đứng.



“Đúng là mạnh thật.”



Lỗ Sâm không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.



“Tôi đã sớm nghe đến đại danh của Hắc Long, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền”



“Đúng vậy.” Đan Chiến cũng mở miệng nói: “Quá mạnh, thực lực vô địch thiên hạ, y thuật có một không hai trên thế giới, không hổ danh là Hắc Long.”



“Ba” Đan Thiến đứng trơ mắt nhìn Đan Chiến.



Lúc này, khuôn mặt của Đan Chiến hiện lên vẻ khó xử, ông ta lại nói: “Cậu ta là Hắc Long, ba còn có thể làm gì nữa, đi thôi, chúng ta đi về trước”



Ở bên ngoài khách sạn.



Đường Sở Vi vẫn không chịu rời đi.



Cô biết thực lực của Giang Cung Tuấn, mấy người này hoàn toàn không thể đánh lại anh, điểu cô lo lắng là Giang Cung Tuấn lại làm loạn lên, khiến cho nhà họ Đường phải liên tục gặp họa.



Ngay lúc cô đang hết mực lo lắng thì Giang Cung Tuấn đi ra.



Anh đang ngậm một điếu thuốc lá ở trong miệng, hai tay anh thì đút vào trong túi quần, vẻ mặt cà lơ phất phơ.



“Chồng… Đường Sở Vi nhanh chóng bước tới chỗ anh rồi lo lắng hỏi: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”



Giang Cung Tuấn khẽ cười và đáp: “Làm sao có chuyện gì được, đi thôi, chúng ta quay về”



“Anh, anh không đánh ai đấy chứ?”



“Đánh người nào cơ, đây là xã hội tuân theo pháp luật, anh nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ cũng đều là người văn minh nên có thể hiểu được, bây giờ thì không sao rồi” Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt đầy thờ ơ.



Đường Sở Vi cảm thấy không tin lắm, cô muốn vào đó xem một chút.



“Đừng xem, chúng ta trở về thôi.”



Giang Cung Tuấn nhanh chóng lôi Đường Sở Vi đi, đồng thời anh còn nói với Hà Nhược Loan: “Hà Nhược Loan, em tự mình bắt xe về đi, anh không tiễn em được”



“Tạm biệt chị Sở Vi, bái bai anh rể”



Hà Nhược Loan vẫy tay với hai người họ.



Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vĩ đi tới bãi đậu xe ở gân đó rồi lái xe trở về.



Trên đường trở về, cô liên tục hỏi anh.



Giang Cung Tuấn vẫn luôn nói: “Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, anh không đánh ai cả”



Nghe Giang Cung Tuấn nói như vậy thì Đường Sở Vi cũng cảm thầy yên tâm.



Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, đám người Nguy Viễn Hiên, Hứa Tùng, Hứa Khải, La Yến Phong và Trương Thành Trung đều bị đưa đến bệnh viện.



Cũng cùng lúc đó, người nhà họ Ngụy, người nhà họ Hứa, người nhà họ La, người nhà họ Trương đều đang tụ lại ở trong bệnh viện.



“Tình hình của cậu Hứa rất không khả quan, không biết là đã có chuyện gì xảy ra với cậu ãy, mà một số chức năng trong cơ thể cậu ấy đã bị thoái hóa một cách nhanh chóng, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì cậu ấy sẽ không sống nổi qua một tuần”



“Cơ thể của cậu Ngụy đang hết sức tệ, một số bộ phận đã có dấu hiệu ngừng làm việc “



Khi hai người thuộc gia tộc lớn nghe thấy lời bác sĩ nói thì đều tức giận đến tím người.



“Giang Cung Tuấn phải chết”



“Bác tôi chết thảm ở trong tay anh ta, bây giờ anh họ tôi còn bị trọng thương phải nằm trong phòng bệnh. Lúc này đây, ngay cả ba tôi cũng bị anh ta giở thủ đoạn thâm độc, nếu tôi không giết anh ta thì tôi nuốt không trôi cục tức này”



Hai người của gia tộc lớn cũng đều tuyên bố muốn giết chết Giang Cung Tuấn.



Thế nên hai bên gia tộc lớn đã nhanh chóng bàn bạc.



Cuối cùng bọn họ quyết định dùng đến pháp luật để đối phó với Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn đã không còn là Hắc Long nữa, việc anh ra tay đánh người ở khách sạn Quân Duyệt đã bị máy quay quay lại rõ ràng.



Thế là hai người bên hai gia tộc lớn đã vội vàng đi báo cảnh sát.



Cảnh sát đi đến khách sạn và thu thập bằng chứng.



Sau khi đã lấy được chứng cớ xác thực thì cảnh sát lên đường tới nhà họ Đường để bắt người.



Giang Cung Tuấn quay về nhà.



Hà Diệp Mai và Đường Bình đi tới bệnh viện để thăm Đường Tấn cũng đã quay trở về.



Mà Ngô Mịch thì vẫn luôn ở bệnh viện để chăm sóc cho Đường Tấn.



Người trong nhà đang ngồi ở trong phòng.



Cốc cốc cốc.



Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.



Thấy vậy, Đường Sở Vi đứng dậy và đi ra mở cửa.



Vừa mới mở cửa ra thì cô đã lập tức trợn trừng mắt.



Lúc này có không ít cảnh sát được trang bị vũ trang đang đứng trước cửa, những người này vừa giương súng vừa cầm đồ đỡ.



Một nam cảnh sát trung niên đưa ra một tờ giấy bắt giữ và lạnh lùng nói: “Đây là lệnh bắt giữ, Giang Cung Tuấn có ở nhà không?”



“A, có, có ạ”



Đường Sở Vi bị đám người này làm cho sửng sốt, cô gật đầu lia lịa.



“Lên”



Lúc này, nam cảnh sát trung niên ra lệnh.



Một số cảnh sát nhanh chóng xông vào.



Thấy cảnh tượng như vậy, Hà Diệp Mai và Đường Bình lập tức cảm thấy hoảng hốt, bọn họ vội vã giơ tay lên.



Giang Cung Tuấn đang ngồi hút thuốc ở trên ghế sô pha, thấy cảnh sát xông vào thì anh không khỏi cau mày.



“Giang Cung Tuấn, anh bị nghỉ có dính líu đến việc cố tình gây thương tích cho người khác, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến để phối hợp điều tra”



Nam cảnh sát trung niên vừa mở miệng, một số cảnh sát nhanh chóng xông tới, dùng súng chĩa vào Giang Cung Tuấn.



Khi ấy, Giang Cung Tuấn đứng lên.



Anh vừa đứng lên, những người cảnh sát này không khỏi lui về sau vài bước.



Trước khi tới bắt anh, bọn họ đã xem qua đoạn băng ghi lại cảnh đánh người của Giang Cung Tuấn, anh hoàn toàn là một người tàn nhẫn và cũng là một người cực kỳ nguy hiểm.



Giang Cung Tuấn đưa hai tay ra.



Mấy viên cảnh sát đi tới và lấy còng ra, còng hai tay của Giang Cung Tuấn lại.



“Đưa đi”



Giang Cung Tuấn bị ép đưa đi.



Đường Sở Vi không nhịn được mà rơi nước mắt.



Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy cảnh sát tới, cô ngây người, rồi lại chợt nhận ra, nhất định là Giang Cung Tuấn đã đánh người ở khách sạn.



“Chồng…”



Thấy Giang Cung Tuấn bị còng lại và đưa đi, cô rưng rưng nước mắt.



Giang Cung Tuấn dừng bước, thấy Đường Sở Vi đang rơi lệ thì anh khế mỉm cười và nói: “Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, sáng sớm ngày mai em đi tới phòng khám bệnh Trần Tục để †ìm Giang Ly, ở trong phòng khám Trần Tục có một thanh kiếm, nó được cất trong một chiếc hộp đen ở dưới gầm giường, bảo Giang Ly mang nó tới đồn cảnh sát”



Giang Cung Tuấn vừa nói xong đã rời đi.



“Hu hu..”



Đường Sở Vi khóc òa lên thành tiếng.



Tại đồn cảnh sát.



Trong phòng thẩm vấn.



Giang Cung Tuấn thì đang bị còng hay tay lại, ngồi trước mặt anh là hai viên cảnh sát.



Một nam một nữ.



Độ tuổi của hai người này cũng không cao lắm, đều khoảng chừng hai mươi.



Cây viết ở trong tay nữ cảnh sát đang không ngừng chuyển động, sau đó cô ta chợt đập lên bàn một cái, tức giận nói: “Giang Cung Tuấn, anh còn không chịu thú tội sao?”



Giang Cung Tuấn cười khẩy rồi hỏi: “Thú tội gì?



Nữ cảnh sát lớn tiếng với anh: “Tối nay vào lúc tám giờ, rốt cuộc anh tới khách sạn Quân Duyệt để làm gì?”



“Cô hỏi cái này à” Giang Cung Tuấn thản nhiên trả lời: “Tôi ra tay dạy dỗ một vài người”



Nam cảnh sát ngồi bên cạnh nhanh chóng ghi nhớ lại thật kỹ.



Nữ cảnh sát lại lên tiếng chất vấn: “Anh đã đả thương người khác như thế nào, hãy khai báo đầu đuôi ngọn ngành đi”



Giang Cung Tuấn bật cười ha ha.



“Chỉ như vậy mà bọn họ đã gục xuống, tôi vẫn chưa dùng lực đấy, bọn họ đánh quá yếu, này, cảnh sát, tôi khuyên cô nên mau chóng thả tôi ra sớm đi”



“Hừ”



Nữ cảnh sát lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh biết người anh đánh là ai không, anh đã người nhà họ Ngụy, người nhà họ Từ và cả người nhà họ Trương, anh tiêu đời rồi, nửa đời còn lại của anh ngồi chờ ở trong tù đi”



Giang Cung Tuấn cười khẩy một tiếng.



Sau khi bị thẩm vấn xong thì anh nhanh chóng bị cảnh sát đưa tới phòng tạm giam.



Mà viên cảnh sát cũng vội liên lạc với nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy để báo với họ là đã bắt được người rồi, đồng thời còn hỏi ý của nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy.



Ý của hai gia tộc lớn chính là để nửa đời sau của Giang Cung Tuấn phải chôn vùi ở trong tù.



Chỉ cần anh vào nhà tù, thì việc giết chết anh dễ như trở bàn tay vậy.



Cả hai gia tộc lớn đều nhất trí với nhau, họ quyết định khởi tố Giang Cung Tuấn.



Với bằng chứng mà bọn họ năm được ở trong tay, nửa đời sau của Giang Cung Tuấn tiêu xong Tồi.



Tối đó, Giang Cung Tuấn đã ngủ ở trong phòng tạm giam một cách rất bình thản.



Nhưng đối với Đường Sở Vi mà nói, lại là một đêm mất ngủ.



Sáng sớm hôm sau, cô vội vàng đi ra ngoài, tới phòng khám bệnh Trần Tục để tìm Giang Ly.



Đường Sở Vi khóc thút thít và nói: “Giang Cung Tuấn bị cảnh sát bắt đi rồi, anh ấy bảo tôi đến tìm cô, nói là trong phòng khám có một thanh kiếm, nó được cất trong một chiếc hộp đen ở dưới gầm giường, anh ấy còn bảo cô mang nó tới đồn cảnh sát”



Giang Ly nghe đến đây thì cảm thấy hoài nghị.



Kiếm, kiếm gì chứ?



Gô ấy đi vào trong phòng và lật giường lên.



Quả nhiên, cô ấy phát hiện ở dưới giường có một cái hộp dài, mở ra thì thấy bên trong có một miếng vải đen.



Cô ấy cầm miếng vải đen lên.



Miếng vải đen này bọc một thanh kiếm.



Cô ấy mở tấm vải đen ra.



Cái này?



Giang Ly ngẩn người.



Đây là Hình kiếm sao?



Cô ấy đã từng là sát thủ, tiếp thu rất nhiều kiến thức hình học tổng hợp nên cô cũng biết không ít món.



Cô ấy biết ở nước Đoan Hùng có một cây Hình kiếm.



Thanh kiếm này đã được truyền lại suốt mấy ngàn năm.



Ở mỗi triều đại nào, cây kiếm này cũng đều thể hiện cho quyền lực tối cao.



Sau khi nước Đoan Hùng được dựng lên, cây kiếm này cũng được thừa hưởng luật hình sự, là chí cao vô thượng của nước Đoan Hùng, nó áp đảo hết tất cả cái loại luật pháp tồn tại trên đời này.



Giang Ly biết cây kiếm này vào mấy thập niên trước đã rơi vào tay đại tướng Hắc Long.



Vì Hắc Long tiền nhiệm tử trận, nên cây kiếm này đã bị vua Đoan Hùng thu hồi lại.



Sau khi Giang Cung Tuấn được bổ nhiệm làm tướng vua Đoan Hùng lại một lần nữa ban tặng Hình kiếm cho Giang Cung Tuấn.



Có thanh kiếm này trong tay thì có thể tiên trảm hậu tấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK