Không lâu sau, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở cửa nhà họ Giang.
Người canh gác cửa nhà họ Giang vừa nhìn thấy xe quân dụng đã ngay lập tức bước đến. Lúc người đó đi đến thì Giang Cung Tuấn cũng đã xuống xe.
“Giang, Giang Cung Tuấn..”
Lính gác mở miệng.
Những lính gác này nhìn thấy Giang Cung Tuấn đều có chút sợ hãi.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Giang Vô Song có ở nhà không?”
“Có, có..”
Người gác cổng còn chưa nói xong, Giang Cung Tuấn đã đi vào trong rồi.
Lúc này, trong phòng khách nhà họ Giang.
Giang Vô Song đang nói chuyện với Thạch Chí Bạch, đó là tộc trưởng của nhà họ Thạch.
“Thạch tộc trưởng, những lời tôi vừa mới nói xong, ông hãy nghĩ kỹ xem”
Đúng lúc này, Giang Cung Tuấn bước vào.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, Giang Vô Song đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc nói: “Giang, Giang Cung Tuấn”
Giang Cung Tuần liếc mắt nhìn Thạch Chí Bạch đang ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Không có việc của ông, ông mau đi đi”
Thạch Chí Bạch nhìn thấy Giang Cung Tuấn, không dám nhiều lời liền đứng dậy rời đi.
“Giang, anh Giang, anh về rồi à?”
Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song hỏi: “Tại sao lại lừa anh?”
“Em?”
Giang Vô song vẻ mặt thay đổi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
“Sở Vi đang ở đâu?”
Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện thì Giang Vô Song đã biết anh đến đây để hỏi về thân phận của Đường Sở Vi.
“Em không biết”
Giang Vô Song không biết bây giờ Đường Sở Vi ở nơi nào. “Nhưng mà, ba ngày trước, môn chủ phái Thiên Môn đã hạ chiến thư cho Giang Quốc Đạt,
một tuần sau, trận chiến sẽ diễn ra ở Nam Cương tại Thiên sơn quan, nếu như không tiếp chiến, môn chủ phái Thiên Môn sẽ tới tận thủ đô, quân hồn thẳng tay chém giết”
Giang Vô Song một hơi nói xong.
Những chuyện đã xảy ra ở Mông Quốc, cô ta cũng biết được phần nào.
Cô ta biết Giang Cung Tuấn đã bị thương.
Mất đi tu vi.
Cô ta cũng biết, Đường Sở Vị đã dẫn môn chủ phái Thiên Môn đi rồi.
Nhưng mà bọn họ đi đến nơi nào thì cô ta không biết.
Thời gian này, cô ta cũng đã nghe ngóng thông tin nhưng không biết được tin tức gì về Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn, chỉ đến ba ngày trước, có một tin tức được lan truyền khắp võ lâm, đó là môn chủ phái Thiên Môn đã hạ chiến thư với Giang Quốc Đạt.
Yêu cầu Giang Quốc Đạt đến Nam Cương tại Thiên Sơn Quan ứng chiến.
Nếu như không đến, môn chủ Thiên Môn sẽ đuổi giết đến tận thủ đô.
“Anh Giang, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?” Giang Vô Song hỏi.
“Em biết được thân phận của Sở Vị từ bao giờ?” Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Giang Vô Song, gằn từng chữ hỏi. . Đam Mỹ H Văn
Giang Vô Song hơi sững sờ, nói: “Sớm, em sớm đã đoán ra rồi, chỉ là không có chứng cứ chắc chắn, gần đây mới dám khẳng định.”
“Làm loạn” Giang Cung Tuấn quát lớn: “Chuyện lớn như vậy sao không nói cho anh biết?”
“Không phải em, là, Đường Sở Vi, cô ấy.”
“Haizzz!”
Giang Cung Tuấn thở dài, sau đó ngồi xuống.
“Cung Tuấn.”
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của ai đó.
Giang Phùng đi vào.
Ông ta nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, nhìn thấy sắc mặt anh không tệ, lúc này ông ta mới thở phào một hơi, nói: “Đã nửa tháng trôi qua rồi, cậu làm tôi lo chết đi được, may mà cậu không sao, đúng rồi, sức khoẻ của cậu bây giờ như thế nào rồi?”
“Đã hồi phục rồi”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì tốt”
Giang Phùng cũng đi đến bên cạnh Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
“Anh Giang.”
Giang Vô Song mở miệng nói: “Thực ra là Sở Vi đang giúp anh, từ trước đến nay, cô ấy vẫn luôn giúp đỡ anh, cũng nhờ có cô ấy giúp đỡ mà địa vị của anh ở gia tộc họ Giang mới được như hôm nay”
Giang Cung Tuấn cũng không gặng hỏi nữa.
Anh biết là Sở Vi đang giúp anh.
Từ khi ở Đại Ưng, anh đã nhận ra rồi.
Môn chủ phái Thiên môn hết lần này đến lần khác cứu anh, anh liền đoán được, chắc chắn là bà ấy rất quen thuộc với mình.
Anh đã từng hỏi Sở Vị, cũng đã hỏi ông nội.
Nhưng rốt cuộc bà ấy là ai thì anh không dám khẳng định.
Anh không thể ngờ được, môn chủ thiên môn chính là vợ của Đường Xung Thái, chính là người phụ nữ luôn giữ im lặng đó.
“Đúng rồi, em vừa mới nói, Sở Vị hạ chiến thư với Giang Quốc Đạt?”
“Đúng”
Giang Vô Song nói: “Bây giờ, thông tin này đã lan truyền khắp giới võ lâm rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải là anh ở cùng với Sở vi à?”
Đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.
Giang Cung Tuấn kể lại mọi chuyện một cách đơn giản.
“Ông nội cảm thấy máu Rùa bên trong cơ thể Sở Vị có tiềm lực rất lớn, ông ấy muốn ép Sở Vị nhập ma, phát huy uy lực lớn nhất của máu Rùa. Đúng rồi, thời gian này, trong giới võ lâm không xảy ra chuyện lớn gì chứ. Trong nội bộ Thiên môn không phát sinh chuyện lớn gì đúng không?”
Giang Vô Song chưa kịp mở miệng thì Giang Phùng đã nói: “Chưa đến lúc, thời gian này, trong giới võ lâm tương đối bình yên, chỉ là lúc ở Mông Quốc, có không ít cao thủ đã bị Giang Quốc Đạt hút mất chân khí rồi”
“Giang Quốc Đạt ư, tình hình hiện giờ của ông ta như thế nào, ông ta hấp thụ toàn bộ chân khí của tôi và của những cao thủ võ lâm khác nữa, không biết hiện tại như thế nào? Giang Cung Tuấn hỏi.
Giang Phùng lắc đầu: “Điều này thì tôi không biết, từ sau trận chiến ở Mông Quốc, Giang Quốc Đạt đã không còn xuất hiện nữa”
“Còn Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng thì sao?” Giang Cung Tuấn lại hỏi.
Giang Phùng nói: “Hôm đó, sau khi môn chủ Thiên Môn đưa cậu đi, tôi đã cứu những cao thủ võ lâm kia, sau đó chúng tôi đánh một trận với Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng. Trong trận chiến này chúng tôi đều bị thương, cuối cùng liền phải bỏ chạy.”
Giang Phùng kể lại sự việc một cách đơn giản.
Mặc dù Âu Dương Lãng không chết nhưng Cổ môn cũng bị tổn thất nặng nề.
Từ sau trận chiến ở Mông Quốc đó, Âu Dương Lãng cũng biệt tích luôn.
Ngược lại, thời gian này, ở thủ đô lại tương đối yên bình, bất kể là Cổ môn hay là thương hội Đại Đông, đều không có hành động gì.
Tin tức này khiến cho Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là hiện giờ anh vẫn không biết Sở Vi đang ở đâu.
Tin tức duy nhất liên quan đến cô mà anh biết là một tuần sau Sở Vi sẽ có một trận chiến đấu với Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt đã hấp thụ toàn bộ chân khí của anh, lại hấp thụ thêm chân khí của nhiều cao thủ đến như vậy, không ai biết được thực lực hiện giờ của ông ta đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Tình hình hiện giờ của Sở Vị như thế nào, đã nhập ma hay chưa Giang Cung Tuấn cũng không biết.
Hiểu ra những điều này, Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi. Giang Vô Song hỏi: “Anh, anh đi đâu thế? “Đi Nam Cương, Thiên sơn quan”
Giang Cung Tuấn đã rời đi rồi, chỉ để lại một câu nói còn văng vẳng trong không khí.
“Lão tổ, phải làm sao bây giờ?” Giang Vô Song hỏi Giang Phùng.
Vẻ mặt Giang Phùng trở nên ngưng trọng, suy nghĩ một lúc ông ta nói: “Nói như thế nào thì đó cũng là việc của nhà họ Giang, Đường Sở Vi là vợ của Giang Cung Tuấn, mà Giang Cung Tuấn lại là người nhà họ Giang, Giang Quốc Đạt cũng là người nhà họ Giang, ông định đến Nam Cương đi Thiên Sơn quan xem xem.”
“Lão tổ, con đi với ông.”
Giang Phùng giơ tay, ngắt lời Giang Vô Song: “Nhà họ Giang cần có người phụ trách, con phải ở lại chủ trì mọi việc”
“Vâng”
Giang Vô Song gật đầu.
Mặc dù cô ta rất muốn đi xem nhưng hiện tại ở thủ đô có rất nhiều việc cần cô ta xem xét quyết định.
Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Giang Cung Tuấn liền cùng với Ngô Huy đi đến Nam Cương.
Nam Cương cũng không phải là một miếng sắt không thể phá vỡ, lần này quay trở lại, anh dự định sẽ chỉnh đốn lại Nam Cương.
Mà lúc này.
Khu vực trung tâm của Đoan Hùng.
Trụ sở của Thiên môn.
Trong phòng luyện công.
Đường Sở Vị mặc quần áo màu đen.
Cô ngồi xếp bằng dưới đất, mái tóc đen dài của cô đã biến đổi, thành một màu bạc trắng.
Mái tóc bạc trắng của cô bay bay trong gió.
Trên người cô tỏa ra một luồng khí đáng sợ.
Đôi mắt vốn đen như mực nay đã biến thành màu đỏ như máu, trông có chút gớm ghiếc, đáng sợ.
Từ sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia, cô đã nhập ma.
Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Giết.
Giết tất cả những người đã làm Giang Cung Tuấn bị thương.
Nửa tháng nay cô đều bế quan luyện võ.
Trong giai đoạn này, cô đã hấp thụ sức mạnh từ máu Rùa.
Lần này, cô không sợ hãi cũng không lo lắng việc không thể trấn áp được sát khí trong lòng, cô điên cuồng hấp thụ năng lượng từ máu Rùa.
Sức mạnh của cô không ngừng tăng vọt.
Sức mạnh của cô đang tăng lên với tốc độ như tên lửa.