Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 802: Lẻn vào




Sau khi Giang Cung Tuấn và Mộ Dung Xuân rời đi, rời xa khỏi Biệt phủ Thần Kiếm, tiến vào trong một khu rừng rậm.



Trong khu rừng nguyên sinh.



Một khoảng đất trống.



Giang Cung Tuấn ngồi trên mỏm đá, cầm điếu thuốc, ném cho Mộ Dung Xuân, hỏi: “Bên phía ống thế nào?”



Sau khi Mộ Dung Xuân nhận lấy thuốc, sắc mặt dần dần trở lên ngưng trọng, nói: “Vừa rồi tôi tiến vào nơi đặt kiểm, nhìn thấy Thần Kiếm, có điều, mục đích của tôi không phải là Thần Kiếm, sau khi thăm dò, tôi biết được một chuyện”



Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi: “Chuyện gì?”



Mộ Dung Xuân nói: “Tôi phát hiện, trang chủ là thật, chỉ là bây giờ ông ta đã bị khống chế rồi. Lời nói hành động của ông ta đều chịu khống chế của Âu Dương Lãng, ông ta bị cổ độc khống chế”.



“Nhưng vừa rồi tôi gặp cậu tự của Biệt phủ Thần Kiếm, anh ta nói một số chuyện, từ những chuyện này có thể biết được, người này chắc không phải là giả. Hơn nữa anh ta còn không ngừng khoe khoang về Thần Kiểm của Biệt phủ Thần Kiếm, đây là có ý gì?”



Giang Cung Tuấn có chút không hiểu.



Anh nhìn Mộ Dung Xuân, hỏi: “Lẽ nào anh ta là thật, anh ta khoe khoang về Thần Kiếm, mục đích chính là thu hút sự chú ý của tôi, để tôi quan tâm đến Thần Kiếm, như vậy mới có thể cứu được Biệt phủ Thần Kiếm sao?”



Mộ Dung Xuân suy nghĩ, nói: “Cho dù thế nào, chúng ta đợi ở đây trước đã, đợi đến tối rồi lẻn vào trong xem tình hình thể nào rồi quyết định”



“Ừ, được.”



Chuyện đã đến mức này, cũng chỉ có thể như vậy thôi.



Trước khi rõ tình tình, không thể hành động hấp tấp được



Mà lúc này, trong Biệt phủ Thần Kiếm.



“Báo”.



Một người đi vào, quỳ một chân xuống đất, nói: “Giang Cung Tuấn và Mộ Dung Xuân đã rời đi rồi”



Nghe thấy vậy, Âu Dương Lãng thở phào.



“Thằng nhóc Giang Cung Tuần này, bây giờ thật sự không thể chọc vào được, Đợi tôi lấy được Thần Kiếm của Biệt phủ Thần Kiếm, tìm được thiên hạ đệ nhất kiếm, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm tên Giang Cung Tuấn gây sự



Trận chiến ở Thiên Sơn Quan, Âu Dương Lãng không đi nhưng ông ta đã cử Gia Cát Nhị đi xem tình hình.



Gia Cát Nhị cũng đã kể những chuyện xảy ra ở Thiên Sơn Quan cho ông ta biết.



Bây giờ ông ta biết, Giang Cung Tuấn rất mạnh



Đến cả Giang Quốc Đạt cũng không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn.



Đối mặt với Giang Cung Tuấn, ông chỉ có cách lẩn trốn mà thôi.



“Gia Cát Nhị, tiếp theo nên làm thế nào?” Âu Dương Lãng nhìn Gia Cát Nhị, hỏi.



Gia Cát Nhị suy nghĩ, nói: “Bây giờ chúng ta vẫn không thể sơ suất, Thần Kiếm vẫn còn có mấy ngày nữa mới có thể hoàn thành, lấy được Thần Kiểm rồi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi”



“Vậy chuyện giết rồng thì sao?” Âu Dương Lãng nhìn Gia Cát Nhị.



Gia Cát Nhị nhìn Huyết Hoàng Đệ Nhất, nói: “Chuyện này thì phải cần bên Huyết tộc, bên chúng ta chỉ cần chuẩn bị Nghịch Long Kiếm là được.”



Nghe thấy vậy, Huyết Hoàng Đệ Nhất chìm vào suy tư.



Một lúc sau, mới hỏi: “Thật sự phải đi giết rồng sao?”



“Tất nhiên”



Vẻ mặt Âu Dương Lãng âm trầm, nói: “Không giết rồng, sao tôi có thể lấy được Long Nguyên? Không lấy được Long Nguyên, sao tôi có thể trở thành đệ nhất thiên hạ được?”



“Nhưng.”



Huyết Hoàng Đệ Nhất lo lắng nói: “Rồng thật sự rất đáng sợ. Sức mạnh của rồng không thể lấy sức mạnh của võ giả để so sánh được đầu. Hơn một nghìn ba trăm năm trước, thiên hạ có nhiều cường giả đi giết rồng đều thất bại, sức mạnh của các võ giả bây giờ, kém một nghìn ba trăm năm trước nhiều, đi không phải là tìm chỗ chết sao?”



“Không sợ



Gia Cát Nhị nói: “Nghịch Long Kiểm đặc biệt được tạo ra để giết rồng, năm đó chạy thoát, không chỉ có lão tổ của Huyết tộc, còn có lão tổ của Biệt phủ Thần Kiếm. Sau khi lão tổ của Biệt phủ Thần Kiếm chạy trốn, đã lấy được một mạnh huyền thiết, cộng thêm máu rồng, dùng thời gian mấy nghìn năm, tâm huyết của mấy chục thế hệ, mới có thể tạo thành Nghịch Long Kiếm.”



“Có Nghịch Long Kiếm thì có thể khiến ông bị thương, đến lúc đó muốn giết rồng, thì dễ như trở bàn tay vậy”



Nói xong, Gia Cát Nhị nhìn Huyết Hoàng Đệ Nhất, hỏi: “Tuổi thọ của các võ giả Huyết tộc nhiều hơn võ giả bình thường, nếu như tôi không đoán sai, trong Huyết tộc, có cường giả đã tiến được vào cảnh giới thứ chín, hơn nữa không chỉ có một cường giả đúng không?



“Đúng. Nhưng lão tổ của tộc chúng tôi không màng chuyện thế sự” Huyết Hoàng Đệ Nhất không phủ nhận.



Trong gia tộc, quả thật có lão tổ đã tiến vào cảnh giới thứ chín, nhưng sau khi mình tiến vào cảnh giới thứ tám, thì lão tổ của gia tộc đã không ra tay nữa rồi.



Trong lịch sử nghìn năm của Huyết tộc, Huyết tộc cũng có mấy lần suýt bị diệt vong. Nhưng lão tổ gia tộc đều không ra tay.



Bây giờ để lão tổ ra tay đi giết rồng, là chuyện không thể nào,



“Không vội”



Gia Cát Nhị xua tay, nói: “Cường giả của Huyết tộc không ra tay, là bởi vì không nắm chắc. Chỉ cần lấy được Nghịch Long Kiếm, đến lúc đó đã nắm chắc, tôi không tin lão tổ của Huyết tộc sẽ không ra tay”



“Đấy chính là rồng đấy, toàn thân rồng toàn là bảo vật, chúng ta chỉ cần lấy một chút thôi là được. Đến lúc đó, Huyết tộc sẽ có nhiều lợi nhất, chúng ta cùng nhau tạo một đế quốc thịnh thế không tốt sao?”



Gia Cát Nhị càng nói, Âu Dương Lãng càng kích động./. Huyết Hoàng Đệ Nhất cũng rất động tâm, nhưng ông ta không vì vậy mà mất đi lý trí.



Bây giờ phải đợi Nghịch Long Kiếm hoàn thành nốt gia đoạn cuối cùng.



Nhìn xem rốt cuộc Nghịch Long Kiếm có đáng sợ như trong truyền thuyết không.



Ông ta nhìn Âu Dương Lãng, nói: “Làm xong chuyện này đã rồi hãy tính tiếp, ông muốn kiếm đệ nhất, còn Nghịch Long Kiếm thì đưa cho tôi”.



“Tất nhiên”



Âu Dương Lãng nói: “Tôi nói lời giữ lời, nói Nghịch Long Kiếm đưa cho ông thì sẽ đưa cho ông. Có điều, sau này khi giết rồng, ông cần phải thuyết phục lão tổ Huyết tộc”



“Tôi sẽ cố gắng hết sức”



Khi ba người đang giao lưu đơn giản với nhay, nói về chuyện giết rồng. Mà không biết, mọi chuyện đều là từng bước dụ dỗ của Giang Thời.



Lúc này, trong khu rừng nguyên sinh cách xa Biệt phủ Thần Kiếm.



Giang Cung Tuấn và Mộ Dung Xuân cũng đang chờ đợi, đợi trời tối.



Trong thời gian chờ đợi, Giang Cung Tuấn cũng nói chuyện võ học với Mộ Dung Xuân.



Sau cuộc nói chuyện, Giang Cung Tuấn cũng học hỏi được nhiều điều.



Rất nhanh, trời đã tối rồi.



Màn đêm yên tĩnh.



Hai bóng người xuất hiện trên một cây cổ thụ ngoài Biệt phủ Thần Kiếm.



Hai người nhìn vào Biệt phủ Thần Kiếm rực rỡ ánh đèn.



Mộ Dung Xuân chỉ vào hậu viện, nói: “Hậu việc của biệt phủ thông ra sau núi, mà nơi đúc kiếm, chính là trong một hang động trên đỉnh núi. Đây là một miệng núi lửa, Biệt phủ Thần Kiếm chính là mượn sức nóng của núi lửa đến đúc kiếm. Trên con đường tiến đến sau núi, canh phòng rất nghiêm ngặt”.



Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe.



Mộ Dung Xuân tiếp tục nói: “Mục đích tối nay của chúng ta, là lẻn vào trong thăm dò, xem người của Biệt phủ Thần Kiếm bị nhốt ở đâu. Nếu như có thể thì tìm lão trang chủ, đưa bọn họ ra ngoài. Chỉ cần đưa người ra ngoài, tôi sẽ có cách giải trừ cổ độc trong cơ thể bọn họ”



“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.



Mộ Dung Xuân nói: “Tôi đi bên này, cậu đi bên kia, chúng ta tách ra hành động, cố gắng không xung đột chính diện với người của Âu Dương Lãng. Nếu như thân phận bị bại lộ, không thể không đánh, vậy thì không còn cách nào nữa, cưỡng ép giết chết đảm người Âu Dương Lãng rồi cứu người sau, cẩn thận một chút.”



Giang Cung Tuấn cười nói: “Vẫn là ông nên cẩn thận một chút, công lực bây giờ của tôi mạnh hơn ông nhiều, nếu không phải do ông ngăn cản, tôi đã trực tiếp giết xuống, giết Âu Dương Lãng rồi”



“Vẫn không nên hành động hấp tấp, điều tra rõ ràng trước rồi thương lượng” “Tôi biết rồi”.



Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó cơ thể nhảy lên, lập tức xuất hiện trên mái nhà của một viện của Biệt phủ Thần Kiếm.



Sau khi phân tích phương hướng, nhanh chóng di chuyển.



Cùng lúc đó, Mộ Dung Xuân cũng bắt đầu hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK