Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 949: Thánh nữ Vô Hư Môn​




Nếu nói bốn kiếp nạn là gì, Lan Đà cũng không biết. Nhưng tất cả những thứ này đều được để lại trong lăng mộ của Thủy Hoàng.



Ông ta chỉ biết là tử thụy thú là tổ tiên trái đất để lại, như vậy dường như là có liên quan đến mâu thuẫn tranh chấp chủng tộc từ cổ cưa.



Tứ thụy thú xuất hiện ở trái đất cũng là do tổ tiên trái đất sắp xếp, chỉ là bị các chủng tộc khác thao túng.



Lan Đà nói những cái này ra.



Giang Cung Tuấn chưa bao giờ nghe nói về những điều này trước đây.



Anh nghe được thì sững sờ một lúc.



Xem ra Bách Hiểu Sinh nói rất đúng, thế giới mà anh hiểu được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.



Sau cuộc trao đổi đơn giản giữa hai người, họ tiếp tục nghiên cứu đàn tế và bốn bức tranh trên đỉnh núi Bất Chu.



Bức tranh rất lạ, nhìn từ xa thì giống hình tứ linh, nhưng thiếu một phần.



“Két!”



Khi mọi người đang chăm chú nhìn vào đàn tế, trong đàn tế bỗng nhiên phát ra một tiếng vang két.



Ngay sau đó, ánh sáng chói lóa lên.



Tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt, nhanh chóng né tránh, xuất hiện ở phía xa.



Ở phía xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào sự thay đổi của đàn tế.



Đàn tế bừng sáng.



Ngay sau đó, đàn tế chuyển động.



Theo sự chuyển động của đàn tế, bầu trời xuất hiện một vết nứt. Chuyện này giống như có người cầm kiểm cắt vào khoảng không.



Khi các khe hở bị xé toạc, mọi người đều nhìn thấy một ít mặt đất và núi đồi.



Xeo!



Ngay sau đó, một ít hình ảnh còn sót lại từ trong hư không đi ra.



Đàn tể ngừng chuyển động.



Trên đỉnh núi Bất Chu xuất hiện vài vị khách không mời mà đến.



Mọi người đều rút vũ khí ra, như gặp phải kẻ địch lớn.



Đám này tổng cộng có năm người.



Người đứng đầu là một thiếu nữ, mặc một bộ quần áo có màu tím, đầu đội hoa ngọc màu tím, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm, cao khoảng một mét tám, đường nét thanh tú, khuôn mặt trắng trẻo, khí chất xuất chúng.



Trong số những người đi cùng, có một người Giang Cung Tuấn nhận ra.



Anh ta là Vô Côn.



Đại sư huynh của Vô Hư Môn.



Ngoài anh ta ra, Giang Cung Tuấn không biết những người khác.



Người phụ nữ xuất hiện trên đỉnh núi Bất Chu, nhìn hàng chục người phía trước.



Vô Côn phía sau nhìn thấy những người này, sắc mặt cũng nghiêm trọng, thì thào nói: “Thánh nữ, võ giả trái đất xuất hiện ở núi Bất Chu, điều này chứng tỏ bọn họ đã tấn công tới. Tôi phải người canh giữ chỗ này nên đã bị giết chết hết rồi”



Người phụ nữ mặc váy tím này là thánh nữ của Vô Hư Môn.



Địa vị của thánh nữ trong Vô Hư Môn cực kỳ cao, chỉ đứng sau Môn Chủ.



Cô ta tên là Vô Cơ.



Sức mạnh của cô ta rất đáng sợ.



Chỉ cần ở vùng đất phong ấn mà họ đang ở, đồng trang lứa năm ngoái không ai địch lại được.



Cho dù ở trong Vô Hư Môn cũng chỉ đứng sau Môn Chủ và mấy vị trưởng lão.



Võ giả trái đất đều nhìn chằm chằm vào mấy vị khách không mời xuất hiện trên đỉnh núi Bất Chu.



Giang Cung Tuấn nắm chặt đệ nhất Long Kiểm trong tay, thì thầm nói: “Cậu, người tới không tốt đâu.”



Lan Đà ra hiệu Giang Cung Tuấn đừng hấp tấp hành động.



Vô Cơ bước tới, đi ra khỏi đàn tế.



Lướt nhanh qua chỗ mọi người.



Hai con mắt cô ta trong suốt không thấy đáy, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười hờ hững, nụ cười có vẻ hiền lành nhưng nhìn vào mọi người đều thấy trong lòng run lên giống như lạc vào băng tuyết vậy, ớn lạnh không chịu được.



“Những đệ tử Vô Hư Môn khác của tôi đâu?”



Vô Côn đi theo phía sau thánh nữ Vô Cơ, nhìn đám người Giang Cung Tuấn phía trước, lạnh giọng lên tiếng.



“Đã bị giết hết rồi” Thiên liếc mắt nhìn những người này, ông ta không sợ hãi chút nào.



Cho dù là đến từ vùng đất phong ấn, dù có mạnh đến đâu cũng chỉ có vài người. Ông ta cũng không tin những người này có thể gây ra bất kỳ sóng gió gì.



“Cái gì?”



Nghe đến đây, sắc mặt của Vô Côn trùng xuống.



“Thánh nữ, xin người hãy ra tay giết hết những tội nhân này đi.”



Vẻ mặt của Vô Cơ rất bình tĩnh, khuôn mặt không buồn không vui, không nhìn ra được trong lòng đang nghĩ gì.



Cô ta từng bước từng bước đi tới.



Dáng đi rất duyên dáng.



Bộ váy điệu đà, mái tóc dài lắc lư, lanh lợi khó tả.



“Các người giết đệ tử Vô Hư Môn của tôi?”



Vô Cơ liếc nhìn đám người này, lời nói của cô ta tuy đơn giản nhưng lại có sức ép.



“Đúng thì đã sao?”



Thiên cầm lấy trường kiếm trong tay, sắc mặt trầm xuống, nói: “Chỗ này là trái đất, không phải bên trong vùng đất phong ấn, đến trái đất làm loạn thì phải xem các người có bản lĩnh hay không.”



Dứt lời, thân hình ông ta lóe lên, dùng tốc độ cực nhanh lao đi.



Vô Cơ trông rất bình tĩnh.



Ngay lúc Thiên chuẩn bị tấn công được cô ta, chỉ giơ hai tay lên, ống tay áo lắc lư mà biến ảo ra sức mạnh to lớn quét ngang tới, tấn công lên người, Thiên trong chớp mắt bị đánh bay.



Àm!



Thân thể văng ra xa, ngã mạnh xuống đất, bụi đất tung lên ngập trời.



“Như này?” Cảnh tượng này đã làm kinh sợ võ giả trái đất.



Ngay cả vẻ mặt Giang Cung Tuấn cũng trở nên nghiêm túc. Anh biết thực lực của Thiên, đây chính là một vị võ giả cảnh giới thứ chín.



Mặc dù không dựa vào nỗ lực của bản thân để đột phá, cũng như không cảm nhận được sự tồn tại của linh khí thiên địa, nhưng ông ta vẫn sở hữu sức mạnh thực sự của cảnh giới thứ chín.



Bây giờ Thiện ra tay, vừa đối mặt đã bị đánh bay.



Xa xa, cơ thể Thiên rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn. Anh ta muốn đứng lên, nhưng toàn thân đau nhức, không kìm được hét lên một tiếng đau đớn.



Nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.



Giờ phút này, bọn họ đều biết người phụ nữ này rất kinh người. Còn mạnh hơn Vô Vọng. Sau thất bại của Thiên, không ai dám đứng ra. Ngay cả lão tổ Huyết Tộc và Lan Đà đều im lặng.



Bởi vì cả hai đều là những người đã thoát khỏi hai đạo xiềng xích, những người khác không thể cảm nhận được khí tức của Vô Cơ, họ có thể cảm nhận được.



Thần Thông Cảnh.



Khí tức tỏa ra từ cơ thể của Vô Cơ cho họ biết rằng Vô Cơ đã bước vào Thần Thông Cảnh, là một vị cao thủ của cảnh giới này. “Người ở đâu?”



Vô Cơ nói.



Giọng nói vẫn rất bình thản.



Mặc dù bình thản nhưng lại giống như tiếng sấm rền vang vọng bên tại mọi người.



Ngay cả Giang Cung Tuấn cũng tê dại hai màng nhĩ, thân thể lui về phía sau mấy bước.



Xoet!



Lúc này, Vô Cơ đột nhiên rất thanh trường kiếm trong tay ra.



Mọi người đều nhanh chóng rút lui.



Lan Đà đứng dậy, xuất hiện trước mặt Vô Cơ.



Mặc dù biết Vô Cơ là một cường giả Thần Thông Cảnh, đối mặt với Vô Cơ, lên tiếng: “Đệ tử của Vô Hư Môn đúng là đã bị giết”



“Chết.”



Cuống họng của Vô Cơ khẽ nhúc nhích.



Một chữ được nói ra.



Chữ chết nói ra, thân thể đột nhiên hơi chuyển động.



Ngay sau đó, cô ta đã xuất hiện trước mặt Lan Đà.



Lan Đà thay đổi sắc mặt, muốn chống đỡ, nhưng đã quá muộn. Tốc độ vung kiểm của Vô Cơ nhanh đến mức không kịp phản ứng, ngực liền bị trường kiếm đâm vào.



Vô Cơ vung tay một lần nữa, vỗ một chưởng lên người Lan Đà.



Thân thể Lan Đà cứ thế bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất cũng không bò dậy nổi.



“Cậu.”



Sắc mặt Giang Cung Tuấn thay đổi, vội vàng chạy tới, ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương của Lan Đà.



Ngực ông ấy đã bị đâm trúng.



Nhưng khi đạt tới cảnh giới này, thanh kiếm này cũng không làm tổn thương được chỗ hiểm, nhưng một chưởng kia lại quá mạnh làm vỡ nát kinh mạch toàn thân.



Giang Cung Tuấn lập tức lấy ra tám mươi mốt cây kim nghịch thiên, chữa thương cho Lan Đà.



Sau vài châm, vết thương của Lan Đà mới ổn định.



“Tội nhân chết tiệt”



“Dám làm bị thương đệ tử Vô Hư Môn của tôi”



“Thánh Nữ, mau ra tay giết hết bọn chúng đi”



Đệ tử Vô Hư Môn đi cùng tức giận nói.



Vô Côn cũng nói: “Thánh nữ, những người này là những người mạnh nhất trên trái đất. Giết bọn họ rồi thì trái đất sẽ nằm trong lòng bàn tay chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK