“Chị ơi, vừa rồi em thấy mình giống như đang ngủ vậy” “Hả, vậy sao, chị cũng có cảm giác giống vậy, giống như bị mất hồn trong giây lát vậy.”
Hai người họ đứng ở cửa, thì thầm trao đổi. | Bọn họ đều cảm thấy đầu óc của mình không được tỉnh táo trong giây lát, nhưng họ không ngờ rằng mình đã bị điểm huyệt, mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài rồi.
Sau khi Giang Cung Tuấn trở về phòng, anh lập tức ngủ gục ở trên giường. Vào lúc này, phải Thiên Sơn, trên đỉnh núi tuyết. Đây là đỉnh núi cao còn cao hơn cả ngọn núi cao nhất của phái Thiên Sơn. Một ông già đeo mặt nạ xuất hiện ở đây, ông ấy nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, “Ai từ xa cũng đều là khách cả". Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện, râu tóc bạc trắng, nhìn qua giống như một ông già lặng lẽ xuất hiện, giọng nói vang vọng.
Ông già đeo mặt nạ quay đầu nhìn xung quanh thì thấy người vừa xuất hiện kia. *Nếu đã đến đây rồi, thì tại sao phải lén lén lút lút”. Nghe vậy, ông lão đeo mặt nạ gỡ mặt lạ xuống. Ông ấy chính là Giang Thời. "Lão Trần, không ngờ ông vẫn còn sống" Giang Thời nhìn lão già trước mặt, khẽ cười.
Người này không phải ai khác, chính là Thái Thượng chưởng môn của phái Thiên Sơn, là chưởng môn của phái Thiên Sơn một trăm năm về trước, cũng chính là thầy của mình chủ Võ Minh.
Hơn ba mươi năm trước, Giang Thời đã từng tới đây, nhận sự chỉ điểm của Lão Trần, đúng ra mà nói, người trước mặt này có thể nói là thầy của ông ấy.
*Giang Thời"
Trần Thanh Sơn nhìn Giang Thời, vung tay một cái, một luồng gió mạnh mẽ thổi qua, khiến một ít tuyết bị thổi bay đi, bộ bàn ghế bị tuyết bao phủ lộ ra.
“Ngồi đi” Giang Thời bước tới, ngồi xuống. Trần Thanh Sơn cũng ngồi xuống. Nhìn Giang Thời, hỏi: “Chắc cậu không chỉ đến để gặp mặt ông già này thôi đâu nhỉ?”.
“Lão Trần" Giang Thời cười, nói: "Quả thật không phải như vậy. Tôi chỉ là đỉnh Thiên Sơn xem qua, nghe nói ở đây có một động tuyết"
Nghe vậy, sắc mặt Trần Thanh Sơn có hơi thay đổi, ông cụ nhìn chằm chằm Giang Thời hỏi: "Làm sao cậu biết được chuyện. này?" Ông cụ ngay lập tức nhận ra: “Hóa ra hơn ba mươi năm trước, cậu tới đây cũng là vì động tuyết. Cậu, cậu đã phá giải được bí mật của tứ đồ rồi sao?”
Giang Thời mỉm cười, không phủ nhận.
"Lão Trần, chúng ta đều là người khôn ngoan, cho nên không cần phải đánh đổ nhau làm gì. Tôi tới đây, quả thực là vì động tuyết, cũng là để xem xem trong động tuyết có gì.
Trần Thanh Sơn hít sâu một hơi..
Giang Thời nói tiếp: “Một nghìn năm trước, Chiêu Tử Vương vì muốn được sống lâu trăm tuổi nên đã tới nơi này, nhưng sức mạnh của ông ta có hạn, không đủ sức để giết chết thứ đó, nên mới rời đi. Sau khi trở về chuẩn bị nhiều năm, ông ta lại tới đây một lần nữa, sức mạnh của thứ đó cũng tăng lên rất nhiều, tất cả những người ông ta mang theo đều bị giết hại, ông ta phải chạy chốn một cách nhục nhã”.
Trần Thanh Sơn yên lặng lắng nghe.
Giang Thời lại nói tiếp: "Chiếu Tử Vương bắt đầu điều tra nên đã lập ra phái Thiên Sơn ở đây, chờ đến khi ông ta hiểu rõ mọi việc thì đại nạn của ông ta đã tới, vì vậy ông ta đã để lại một cuốn sách quý chửa bí kíp võ công và cả bí mật của nơi này trong tử đồ, nhưng phải Thiên Sơn cũng biết được bí mật này. Họ thừa nhận bí mật này, mỗi thời đại chỉ có một người được biết về nó. Mãi cho đến khi sắp chết họ mới nói cho con cháu đời sau”.
"Cậu biết cũng nhiều thật đấy” Sắc mặt Trần Thanh Sơn vẫn không hề thay đổi, nhưng trong lòng ông cụ đã nổi lên một trận phong ba bão táp.
Giang Thời nói tiếp: “Cứ mỗi trăm năm, rùa thần sẽ lại bước vào thời kỳ suy yếu, thời điểm này chính là lúc nó yếu nhất, chính là thời kỳ tốt nhất để giết nó”.
Trần Thanh Sơn liếc nhìn Giang Thời nói: “Cho nên, vì tất cả những chuyện này nên cậu mới xuất hiện, cậu đã vất vả tập hợp tất cả các võ giả từ khắp nơi trên thiên hạ về Thiên Sơn. Chính là vì muốn nhân cơ hội này, giết của thần hay sao?”
“Đúng". Giang Thời đứng dậy, nhìn về phía núi tuyết ở đằng xa.
“Cảnh giới thứ chín chính là đỉnh cao của võ giả, nhưng muốn bước vào cảnh giới thứ chín khó hơn lên trời, mạng sống chỉ có một, vốn dĩ không thể nào bước vào cảnh giới thứ chín được, bởi vì leo lên trời đã khó, muốn bước lên bậc thang thứ chín đó, từ trước đến nay có lẽ chưa ai có thể vượt qua được.”
“Chỉ khi có được một sinh mệnh vô hạn mới có thể đặt chân lên bậc thang đó, vượt qua được cảnh giới thứ chín”
“Dù không biết rùa thần đã sống được bao nhiêu năm, nhưng chỉ cần giết nó sau đó uống máu của nó, sẽ có được tuổi thọ vô hạn, sức mạnh cũng sẽ tăng lên nhiều lần.”.
||||| Truyện đề cử:
Con Rể Chiến Thần |||||
Giang Thời càng nói càng thêm kích động. “Sau khi có được tuổi thọ vô hạn rồi, có thể làm tất cả những gì bản thân mong muốn, tạo ra triều đại của chính mình” *Đồ điền" Trần Thanh Sơn không nhịn được mảng một câu. “Tôi không phải kẻ điên” Giang Thiên nói. Ông ấy quay đầu lại nhìn Trần Thái Huân, trong nháy mắt đã đứng ngay trước mặt ông cụ.
Hắn hai tay chống lên bàn, nhìn Trần Thanh Sơn, hỏi: "Chẳng nhẽ ông không muốn có được tuổi thọ vô hạn sao? Đại nạn của ông cũng sắp đến rồi, chẳng lẽ ông không sợ chết sao, không sợ sau khi ông chết đi mọi thứ cũng sẽ không còn nữa sao?"
“Giang Thời, đừng mơ mộng viển vông nữa" Trần Thanh Sơn trầm giọng nói: “Trước tiên, việc uống máu của rùa thần có sống lâu được hay không, chưa bàn đến vội, Đây chẳng qua chỉ là lời nhắn nhủ của Chiêu Tử Vương mà thôi. Chiều Tử Vương cũng chưa thể khẳng định được, hơn nữa, thực lực của cậu vẫn không đủ để giết của thần đâu"
“Chuyện đó thì chưa chắc”.
Giang Thời tỏ ra tự tin, ông ấy nói: "Ông có biết, ai đã từng xuất hiện ở phái Thiên Sơn này không?
“Có, Mộ Dung Xuân, một trăm năm trước, ông ta đã bước vào cảnh giới thứ bảy, hiện tại đang ở đỉnh cao của cảnh giới thử tảm. Ông ta đã thăng lên ba bậc, sức mạnh có thể nói là mạnh nhất trong thiên hạ, có thể đánh bại tất cả mọi thứ”
“Còn có Tiêu Dao Minh Phàm của nhà họ Tiêu Dao, Tiêu Dao thập tuyệt chưởng vô cùng mạnh mẽ, đánh đầu tháng đó.” “Có Giang Phùng của nhà họ Giang, mười ba thanh kiếm hủy thiên diệt địa”. “Có Cửu Vương Gia của nhà họ Cửu, kiểm thuật Thái Ất của nhà họ Cửu cũng rất kỳ dị” “Có Long Dạ của nhà họ Long, sở hữu sức mạnh có một không hai trong thiên hạ" “Có đại sư Maha của Thiếu Lâm, thầy tụ có ma công từng được xưng là đệ nhất thiên hạ”
“Còn có vị vua của trăm năm trước, Jersey. Ông ta cũng đã luyện tập đến một trình độ cực cao rồi, luyện được chân khí hộ thể, trên đời không ai có thể phá được"
“Có Âu Dương Lãng" “Còn có độc bộ thiên nhai” "Cả tôi và cậu nữa"
“Mười một tôn tám cảnh giới, chắc chắn yếu nhất cũng ở cảnh giới thứ bảy, cậu nói xem, cậu có thể giết được của thần trong thời kỳ suy yếu của nó hay không?"
"Haiz." Trần Thanh Sơn không khỏi hít sâu một hơi. "Giang Thời, vì rủa thần, đúng là cậu đã hao tổn khôn ít công sức nhỉ!”.
Trần Thanh Sơn không ngờ, ở thiên hạ rộng lớn như thế này lại ẩn chứa nhiều cường giả như vậy, cùng lúc xuất hiện nhiều người đang ở cảnh giới thứ tám, điều này trong lịch sử, quả thực rất hiếm thấy.
| Giang Thời ngồi xuống, thản nhiên cười nói: “Lão Trần, tôi cần sự giúp đỡ của ông. Sau khi hội nghị Thiên Sơn bắt đầu, ông hãy mở cửa động tuyết, để rùa thần ra ngoài. Đợi đến khi giết được rùa thần rồi, mọi người đều có thể đển hưởng lợi, mỗi người đều có thể uống máu một ít máu của rùa thần, mọi người ai cũng có thể tăng cường sức mạnh, sống lâu trăm tuổi"
Giang Thời, cậu có bao giờ nghĩ tới, nếu thua thì sẽ như thế nào không?”
Ông cụ nhìn Giang Thời, hỏi: “Thất bại, không chỉ có nhiều người sẽ chết, nếu rùa thần thoát khỏi Thiên Sơn, sẽ có bao nhiêu người vô tội sẽ phải bỏ mạng một cách vô ích đây?”
“Lão Trần, ông cũng quá xem thường khoa học công nghệ bây giờ rồi, cho dù mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, rùa thân cũng không thể sống sót rời khỏi đây được. Chỉ cần phòng vài quả tên lửa, con thú vật đó sẽ bị giết ngay thôi"
Giang Thời thản nhiên nói. “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Trần Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Giang Thời..
“Ông sẽ phải đồng ý thôi" Giang Thời nói: “Ông đã biết sự tồn tại của rùa thần cũng như ý nghĩa của nó. Tôi không tin ông sẽ không bị dao động, chẳng qua, vì tổ tiên của mình, nên ông mới không dám công khai bí mật này. Nhưng bây giờ tôi đã biết tất cả rồi, còn dẫn theo rất nhiều cường giả hùng mạnh. Bọn họ đều không biết về sự tồn tại của rùa thần cũng như bị mặt sau đó. Cho nên ông và tôi hãy hợp lực để giết rùa thần, sau khi giết chết nó rồi chắc chắn chân khí cũng sẽ hao tổn không ít, đến lúc đó."
Vẻ mặt của Giang Thời trở nên u tối. "Giet." Giang Thời đưa tay, làm động tác chém đầu. “Từ nay về sau, phái Thiên Sơn sẽ được mọi người đời đời kính trọng."