*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Sở Vi hoang mang lo sợ, dại ra tại nguyên chỗ.
Giang Cung Tuấn tới nơi này là vì tìm biện pháp giải độc? Là vì cô? Giờ khắc này, cô cảm thấy mình không hiểu Giang Cung Tuấn chút nào.
Giang Cung Tuấn vì cô đã bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại anh còn đang lo lắng vì cổ độc trong thân thể cô, thế mà cô lại cứ cố tình gây sự.
“Tôi...
Cô há mồm nhưng lại nói không nên lời.
Hứa Linh không để ý tới Đường Sở Vi nữa, lại đi vào lêu vải.
Giang Cung Tuấn đã ngủ.
Hai mắt anh khép hờ, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn dáng vẻ rất suy yếu.
Thấy dáng vẻ này của Giang Cung Tuấn, Hứa Linh cũng rất bất đắc dĩ, không khỏi nhẹ giọng thở dài.
Giang Cung Tuấn mơ màng ngủ thiếp đi.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, anh bị cơn đau đánh thức.
Lần này không phải là đau đầu mà là đau nhức toàn thân.
Hình như có vô số độc trùng lại cắn thịt của anh, đang uống máu của anh, còn tiến vào trong xương anh điên cuồng phá tan xương cốt của anh.
Anh là một chiến sĩ.
Anh thân kinh bách chiến, có vết thương nào mà anh chưa từng nhận, có đau khổ gì mà anh chưa từng nếm.
Thế nhưng lúc này anh lại không chịu nổi.
Hai tay anh ôm đầu gối, thân thể co lại thành một đoàn không ngừng lăn lộn, phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
“A..
Tiếng kêu thảm thiết của Giang Cung Tuấn khiến người bên ngoài chú ý.
Hứa Linh, Đường Sở Vi nhanh chóng vọt vào.
Thấy Giang Cung Tuấn đang ôm đầu gối, thân thể co lại thành một đoàn, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hai người đều bị hù tới biến sắc.
Hứa Linh nhanh chóng ngồi xổm người xuống kéo tay Giang Cung Tuấn, lo lắng kêu lên: “Anh Giang, anh thế nào rồi?”
Đường Sở Vi thì hoang mang lo sợ, không biết nên lo liệu thế nào.
Hoắc Đổng cũng đi theo.
Anh ta thấy Giang Cung Tuấn thống khổ như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.
Một đại anh hùng vì dân vì nước lại lạc đến kết quả như vậy, đây đúng là bi ai của một dân tộc.
Thống khổ đến nhanh đi cũng nhanh.
Mấy phút đồng hồ sau, đau đớn trên người Giang Cung Tuấn chậm rãi giảm bớt.
Dưới sự nâng đỡ của Hứa Linh, anh vô lực bò từ dưới đât dậy, ngồi trên chăn đệm dưới đất.
Hứa Linh dùng ống tay áo lau mồ hôi hột trên mặt anh.
“Không sao."
Giang Cung Tuấn mỉm cười với Hứa Linh.
Anh dùng hết sức lực toàn thân miễn cưỡng đứng lên.
Vừa đứng lên anh đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hứa Linh đúng lúc đứng lên đỡ lấy anh, nói: “Thân thể anh đã hư nhược như vậy rồi, anh nên nằm nghỉ ngơi đi”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Nằm lâu cũng khó chịu, đi ra ngoài một chút.”
Lúc này Hứa Linh mới đỡ anh đi ra ngoài.
Bên ngoài đã được đốt một đống lửa.
Bên cạnh đống lửa có một vài băng ghế.
Giang Cung Tuấn đi tới trước đông lửa, ngồi