*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn bị người theo dõi, hiện tại chỉ có thế dựa vào Y Đình Thi giao thiệp với người ngoài.
Anh cũng lo lắng Y Đình Thi sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên kêu cô ấy phải vô cùng cẩn thận.
Y Đình Thi cười ngọt ngào, đáp: “Không sao đâu, nếu bọn họ muôn ra tay với em thì đã ra tay từ sớm rồi, mà không đợi đến bây giờ đâu.
Hơn nữa bây giờ em chỉ là người làm thuê của anh, bọn họ sẽ không có lý do ra tay với em đâu.”
“Vẫn nên cẩn thận một chút, tư liệu ở sở nghiên cứu đã bị cướp, Thiên Tử chắc chăn sẽ có hành động, gã ta nhất định sẽ giám sát tôi chặt chẽ, thậm chí là nhìn chằm chằm vào cô”
“Ừm, em biết rồi, có chuyện thì em sẽ gọi điện thoại, anh mau ra ngoài đi, đừng cản trở em nữa”
“Được.”
Giang Cung Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Anh không lên lâu mà ở lại phòng khách dưới lầu.
Sau khi Y Đình Thi dọn dẹp sạch phòng bếp, cô ta xách túi rác đi ra ngoài.
“Anh Giang, em ra ngoài trước đây.”
“Đi đi, nhớ phải cẩn thận đấy”
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
Y Đình Thi cười ngọt ngào, xách túi rác đi ra ngoài.
Sau khi cô ta rời đi, Giang Cung Tuấn mới lên lầu.
Đường Sở Vi đang ngồi trước máy tính trong phòng, xem một vài tài liệu báo cáo của Vĩnh Nhạc..
Giang Cung Tuấn đi tới, thấy cô còn đang bận rộn, cũng nhắc nhở: “Trong cơ thể của em cũng có cổ độc, đừng lao lực quá”
“Em biết rồi”
Đường Sở Vi xoay người, mỉm cười với anh.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, mà đi về phía giường, khoanh chân ngồi trên giường, khép mắt suy tưởng.
Y Đình Thi xách rác đi ra khỏi cửa.
Sau khi vứt rác xong, cô ta gọi xe, đi về tới Bách Thảo Đường ở phố y học.
Trong một phòng làm việc ở Bách Thảo Đường.
Phương thần y hô: “Cô tới rồi à, ngồi đi”
Y Đình Thi ngồi xuống, hỏi: “Ông đã có kết quả rồi sao?”
“Ừm”
Phương Vĩnh Cánh gật đầu.
Mạng lưới tình báo của ông ta trải khắp toàn quốc, muốn điều tra những chuyện này rất đơn giản.
Ông ta lôi ra một phần tài liệu, chuyển cho Y Đình Thi và nói: “Thứ mà Giang Cung Tuấn muốn đều nằm trong tài liệu này, cô đưa cho cậu ta đi”
“Cảm ơn ông”
Y Đình Thi cầm tài liệu rôi đứng dậy, cũng không nán lại lâu hơn mà xoay người rời khỏi phòng làm việc, đi đến tiên sảnh thuận tiện lây một ít thuốc rồi rời đi.
Cô ta ở cùng Giang Cung Tuấn cũng được một khoảng thời gian.
Dưới sự chỉ dân của anh, khả năng phản trinh sát và phản theo dõi của cô ta cũng dân dần trở nên mạnh hơn.
Cô ta biết mình có xác suất cao bị người theo dõi, nên để che giấu tai mắt, lúc này mới thuận tiện lấy một chút thuốc.
Trên con đường bên ngoài Bách Thảo Đường.
Một chiếc xe Sedan màu đen đỗ ở nơi đó.
Trên xe có năm người đàn ông.
Một người mở miệng nói: “Anh Ngưu, ngày nào chúng ta cũng theo dõi tên phế vật Giang Cung Tuấn đó cũng thôi đi, bây giờ còn theo dõi cả cô gái yếu đuối này nữa, có cần thiết không?”
“Anh Đao dặn dò, có thể có cách gì khác được sao, cứ theo dõi là được.”
“Theo em thấy thì cứ trực tiếp bắt cô gái này về rồi nghiêm hình tra khảo, cô ta sẽ khai hết thôi, cần phải phí sức thế này sao.”
“Đại Hùng nói không sai đâu, cứ trực tiếp bắt đi anh ơi”
“Anh Ngưu, chúng ta trực tiếp bắt người đi, rồi nghiêm hình tra khảo xem có thể có được chút gì đó không.
Nếu có thể có được một ít tin tức, vậy chúng ta cũng sẽ lập công rồi, hơn nữa con nhóc này lớn lên còn rất xinh đẹp, nói không chừng