*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc thủ đô xảy ra chuyện nằm ngoài dự liệu của Giang Cung Tuấn.
Dựa theo Giang Cung Tuấn dự đoán, tuy hiện tại thế cục ở thủ đô rất hỗn loạn, nhưng muốn triệt để trở nên mất khống chế còn cần một khoảng thời gian nữa.
Anh không nghĩ tới nó lại mất khống chế nhanh như vậy.
Giang Vô Song nói, thế cục hiện tại rất nghiêm trọng.
Gô ta nói trong Đại Lan đã có rất nhiều người luyện võ.
Những người luyện võ này giấu trong bình dân, hoặc là làm một nông dân, hoặc là làm công nhân trong một xưởng sản xuất dây chuyền, hoặc cũng có thể là người quét dọn vệ sinh.
Ngàn năm trước, trong Đại Lan có vô số môn phái, vô số gia tộc, vô số người luyện võ.
Ngàn năm trôi qua, số người luyện võ càng ngày càng ít, nhưng vần có rất nhiều đạo thống được truyền thừa xuống, những môn phái này gần như đều là nhất mạch đơn truyền, mỗi một thời đại chỉ truyền một người.
Mà Giang Cung Tuấn mới biết được những người luyện võ này được gọi chung là cổ võ giả.
Dựa theo Giang Vô Song dự đoán, Đại Lan chí ít cũng có hơn triệu người luyện võ, mà người có thể tu luyện ra chân khí bước vào Nhất Cảnh tối thiểu cũng có năm mươi ngàn người.
Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng nếu bọn họ có thể kết hợp lại sẽ tạo thành lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Nói không khoa trương, nếu có thể chuẩn bị trang bị đầy đủ cho năm mươi ngàn người này, năm mươi ngàn người này có thể thống lĩnh toàn thế giới.
"Anh Giang."
Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt có chút ngưng trọng, "Ông nội gọi điện thoại nói cho em biết, tình thế lần này rất nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần vô số người luyện võ vây công cổ môn trăm năm trước, nếu xử lý không tốt Đại Lan sẽ đại loạn, thậm chí là sẽ rơi vào nguy cơ trăm năm trước."
Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ bất đắc dĩ nói: "Nếu em nói cho anh biết, hiện tại quân địch tề tụ ở Thiên Sơn, có lẽ anh còn có thể quay về Nam Cương mang binh phản kích.
Thế nhưng hiện tại em nói những chuyện này với anh anh cũng chẳng có biện pháp gì.
Hiện tại anh chỉ mới vừa tu luyện ra chân khí, hơn nữa chân khí còn rất yếu, đối mặt với tứ đại gia tộc và rất nhiều thế lực, anh có thể có biện pháp nào khác sao?" Giang Vô Song nói: "Ông nội để em chuyển lời tới anh, trước ngày hai mươi tám tháng chạp anh nhất định phải bước vào Ngũ Cảnh.
Trong Tàng Thư các nhà họ Giang còn có một bộ tuyệt học do tổ tiên nhà họ Giang lưu lại.
Bộ tuyệt học này.
tên là Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, là bộ tuyệt học do tổ tiên nhà họ Giang sáng chế.
Tổ tiên nhà họ Giang là cường giả Bát Cảnh đỉnh phong, bộ kiếm thuật này có uy lực rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết để tu luyện là phải bước vào Ngũ Cảnh”
"Ở nhà họ Giang, người có tư cách tu luyện bộ kiếm thuật này cũng không nhiều lắm, cho tới bây giờ cũng chỉ có ông nội và lão tổ đã từng tu luyện, thế nhưng bọn họ không thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."
"Ông nội nói ông ấy muốn anh tranh thủ vọt tới Ngũ Cảnh trong thời gian ngắn nhất, sau đó tu luyện Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.
Nếu có thể luyện thành, cho dù không thể xoay chuyển chiến cuộc trên đại hội nhưng tối thiểu cũng có thể đảo loạn thế cục" Giang Cung Tuấn nghe thấy những lời Giang Vô Song nói.
Anh cũng biết Đại Lan có mấy nghìn năm văn minh, sau thời cổ càng có một giang hồ thịnh thế.
Trên giang hồ có rất nhiều tuyệt học võ công.
Chỉ có điều hiện tại những tuyệt học này gần như đã thất truyền.
Nhân loại đang tiến bộ, khoa học đang phát triển.