Thần công kim cang bất hoại của Giang Cung Tuấn tuy là chưa bị Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm của Giang Quốc Đạt phá, nhưng mà Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm rất đáng sợ, mười hai đạo kiểm khí đồng thời tấn công, lực xung kích sinh ra rất đáng sợ, anh bị chấn động đến mức nội thương.
Hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng.
Vừa trở về phong, anh đã không trụ được nữa, trực tiếp ngã xuống đất.
Anh khó khăn đứng dậy, ngồi xếp bằng trên mặt đất, sử dụng tâm pháp trị thương trong ghi chép của y kinh, bắt đầu trị thương cho mình.
Âu Dương Lãng đưa cho anh đan dược trị thương, nhưng Giang Cung Tuấn không tin ông ta, so với đan dược trị thương mà nói, anh càng tin vào y kinh hơn.
Anh bắt đầu trị thương.
Dưới sảnh.
Tề Hải kể lại mọi chuyện ở hẻm núi Nhất Tuyến Thiên cho Âu Dương Lãng, không có bất kỳ sự che giấu nào, cũng không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Âu Dương Lãng sau khi nghe xong cái miệng đang cười của ông ta cũng không khép lại được.
Người khác có chết hay không cũng không quan trọng, nhưng bây giờ Giang Quốc Đạt chết rồi, ông ta vui đến mức không thể nhịn được.
Đây chính là tộc trưởng nhà họ Giang, một cường giả thất cảnh, hơn nữa còn tu luyện kiếm thuật tuyệt thế Thiện Tuyệt Thập Tam Kiếm, sức mạnh của Giang Quốc Đạt trong giới cổ võ có thể nói là xếp thứ mười, bây giờ lại chết như thế, ông ta bớt đi một kẻ địch có sức mạnh.
| “Lão đại” Tề Hải nói: “Bây giờ Giang Cung Tuấn thật sự không thể quay lại được nữa, cậu ta đã trở thành kẻ kịch chung của cả võ minh, chỉ có lão đại mới có thể bảo vệ cho cậu ta, bây giờ cậu ta không còn đường lui rồi, chỉ có thể đi theo lão đại"
“Ừm” Âu Dương Lãng gật đầu nói: “Quả thật là như thế, chỉ xem tên nhóc đó nghĩ thế nào thôi, đi theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu ta, còn nếu cậu ta thật sự không muốn đi theo tôi, tôi cũng sẽ không cưỡng cầu"
"Lão đại, tiếp theo phải làm sao?"
“Đợi thôi, kiên nhẫn đợi mấy ngày nữa, đợi đại hội Thiên Sơn bắt đầu.” Âu Dương Lãng một chút cũng không vội.
Ông ta biết mục đích của đại thủ lĩnh. Mấy năm qua đại thủ lĩnh vẫn luôn bế quan. Nhưng, đại hội Thiên Sơn lần này, đại thủ lĩnh chắc chắn sẽ xuất hiện. Đây chính là cơ hội của ông ta, cũng là cơ hội duy nhất. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì cả đời này ông ta sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa.
“Vâng” Tề Hải gật đầu.
“Lui xuống nghỉ ngơi đi” Âu Dương Lãng khẽ xua tay.
"Vâng." Tề Hải xoay người rời đi.
Còn Giang Cung Tuấn thì đang trị thương ở trong phòng.
Lần này anh bị thương rất nặng.
Sau khi ngồi trong phòng ba ngày ba đêm, vết thương trên người mới thuyên giảm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, muốn hoàn toàn bình phục phải cần thời gian tịnh dưỡng rất lâu.
Mấy ngày nay cũng không có ai đến quấy rầy anh.
Anh cảm thấy vết thương của mình đã hồi phục được một chút, sau khi cử động được, anh mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
"Anh Giang"
Vừa bước ra khỏi cửa, một giọng nói êm tai vang lên.
Giang Cung Tuấn nhìn Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều đứng ở cửa phòng khẽ gật đầu, coi như là lời đáp lại bọn họ.
"Anh Giang, thủ lĩnh có căn dặn, nếu như anh xuất quan, thì xuống lầu tìm ông ta, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
"Ừm" Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay người bước xuống lầu.
Khi đến đại sảnh lầu một, anh đã nghe thấy tiếng cười của Âu Dương Lãng.
Anh nhìn về nơi phát ra tiếng cười, phát hiện ngoại trừ Âu Dương Lãng ra còn có không ít người, đều là những người trên năm sáu mươi tuổi, tất cả có tổng cộng mười hai người, trong đó có một người phụ nữ, và mười một người đàn ông.
Tuổi tác những người đàn ông trông rất già, nhưng người phụ nữ thì còn rất trẻ, độ khoảng ba mươi, trông rất xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy móng, dáng vẻ rất quyến rũ.
"Cậu Giang, cậu xuất quan rồi à?"
Âu Dương Lãng quan sát thấy Giang Cung Tuấn xuống dưới lầu, bỗng nhiên đứng dậy đi tới mỉm cười với anh: "Giới thiệu với cậu một chút, đây là mười hai con giáp, cũng là những cường giả định đỉnh đại danh trong giới cổ võ, đều trên ngũ cảnh, hơn nữa trận mười hai con giáp của bọn họ là thiên hạ vô địch"
"Mười hai con giáp?" Giang Cung Tuấn nhất thời sửng sốt.
Lại là nhân vật gì thế này?
Ánh mắt của mười hai con giáp cũng tập trung nhìn về phía Giang Cung Tuấn.
Âu Dương Lãng lại giới thiệu: "Đây là Giang Cung Tuấn, nổi danh thiên hạ gần đây, cũng là người đã giết tứ đại cổ tộc và tộc trưởng của nhà họ Giang Giang Quốc Đạt, các người đừng thấy tuổi cậu ta còn trẻ, nhưng đã là cường giả siêu cấp rồi đấy, cho cậu ta thêm mấy mươi năm, chắc chắn sẽ là thiên hạ vô địch"
"Thì ra là Giang Cung Tuấn, ngưỡng mộ đã lâu."
"Long Vương mà, trên đời ai mà không biết."
Mười hai con giáp lần lượt đứng dậy đứng lên chào hỏi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng gật đầu với bọn họ, rồi bước lại ngồi xuống.
Anh nhìn Âu Dương Lãng cũng đang ngồi xuống, hỏi: "Ngọc Kiều, Nguyệt Kiều nói ông tìm tôi có chuyện cần bàn?"
“Cậu Giang, vết thương thế nào rồi?” Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn hỏi.
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: "Vết thương tạm thời ổn định rồi, nhưng muốn hết hẳn thì phải mất một thời gian dài tịnh dưỡng"
“Là như vậy, tôi tìm cậu là muốn thương lượng chuyện ở đại hội Thiên Sơn.” Âu Dương Lãng nói chuyện này với vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
Giang Cung Tuấn cũng có hứng thú, nhìn ông ta, hỏi: "Đại hội Thiên Sơn làm sao?"
Âu Dương Lãng nhìn những người đang có mặt ở đó nói: "Mọi người đều là người mà tôi tin tưởng, mọi người cũng biết, Cổ Môn còn có một đại thủ lĩnh"
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Quả thật từng nghe qua, nhưng mà, đại thủ lĩnh này rốt cuộc là người như thế nào?”
Âu Dương Lãng nói: "Đại thủ lĩnh chính là tộc trưởng Mộ Dung Xuân của nhà họ Mộ Dung một trong ba gia tộc Cổ Môn trăm năm trước"
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Anh biết người này.
Một trăm năm trước, ông ta chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, nhưng là đã đạt thất cảnh.
Một trăm năm đã trôi qua, chắc chắn giờ ông ta đã đạt được bát cảnh rồi.
Giang Cung Tuấn nhịn không được hỏi: "Mộ Dung Xuân thật sự vẫn còn sống, ông ta đã đạt được bát cảnh rồi sao?"
"Chắc chắn đã đạt được bát cảnh rồi, năm mươi năm trước đã đạt được rồi, bây giờ ông ta mạnh như thế nào, tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết ông ta bế quan mấy mươi năm, mấy mươi năm nay, rất ít khi lộ diện ra ngoài, chỉ biết ông ta tu luyện hóa công mà điển, công pháp này đáng sợ như thế nào, tôi cũng không rõ" Âu Dương Lãng mặt mày nghiêm túc, nói.
Ông ta cũng có chút ghen tỵ với Mộ Dung Xuân.
“Kế hoạch của tôi là giết Mộ Dung Xuân, triệt để điều khiển Cổ Môn” Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn và mười hai con giáp nói.
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: "Ông cũng nói, năm mươi năm trước ông ta đạt đến bát cảnh, ông có thể giết được ông ta sao? Hay là nói, ông cũng đã đạt được bát cảnh rồi?"
Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn Âu Dương Lãng.
Cho tới bây giờ, anh vẫn không biết được sức mạnh thật sự của Âu Dương Lãng.
"Ha!"
Âu Dương Lãng cười khẩy một tiếng, nói: "Không cần các người động thủ, tối tự nhiên có cách của mình"
Giang Cung Tuấn lại hỏi: "Chính xác thì Mộ Dung Xuân muốn làm gì ở đại hội Thiên Sơn lần này?"
Âu Dương Lãng liếc nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: "Cung không thể nói là Mộ Dung Xuân muốn làm được, tất cả những chuyện này đều do ông nội của cậu Giang Thời lên kế hoạch, từ sau khi minh chủ võ
minh tử chết trăm năm trước, giới cổ võ vẫn luôn thiếu minh chủ, lực lượng phân tán, Giang Thời muốn thống nhất cổ võ giả, mục đích đương nhiên cũng là minh chủ, lần đại hội Thiên Sơn này, Mộ Dung Xuân chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ cần ông ta dám xuất hiện, ông ta chắc chắn sẽ bỏ mạng".
“Tôi còn đang bị thương, hơn nữa sức mạnh giảm đi, tôi không muốn tiêu đời với ông” Giang Cung Tuấn đứng lên, vươn vai nói: “Tôi cũng sắp về thành phố Tử Đẳng rồi cùng Sở Vi sống ẩn dật".
“Giang Cung Tuấn, e rằng mọi chuyện không do cậu quyết định là được. Âu Dương Lãng nhẹ giọng nói: “Cậu cho rằng, bây giờ cậu còn có thể không đếm xỉa đến được sao, ông nội cậu là người bên cạnh đại thủ lĩnh, cậu cũng giết rất nhiều đồng đạo võ minh, đại hội Thiên Sơn lần này chắc chắn sẽ rối như canh hẹ, ông cậu thẳng thì không sao, nếu như thất bại, võ minh này sẽ bắt đầu truy sát cậu."
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn dừng lại, hỏi: "Ông nội của tôi ở đâu?"
Âu Dương Lãng lắc đầu nói: "Cái này tôi cũng không biết, nhưng Thiên Sơn hội chuẩn bị bắt đầu, ông ta lẽ ra phải xuất hiện ở gần phái Thiên Sơn."
"Ha ha, là đang nói tôi sao?"
Một giọng cười hào sảng đột nhiên vang lên.
Nghe thấy âm thanh, mọi người trong đại sảnh biệt thự đều sững sờ đứng dậy.
Chương 601: Tặng đan dược
Cùng với tiếng cười vang vọng.
Cửa lớn của biệt thự bị đẩy ra, một ông lão bước vào.
Trên người ông già mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, tóc húi cua cắt ngắn, màu bạc trắng, trông có vẻ rất già yếu nhưng lại tràn đầy sức sống.
"Ông nội"
Nhìn thấy ông lão, trong nháy mắt Giang Cung Tuấn trở nên kích động, không nhịn được chạy tới, nhìn chằm chằm ông lão đang bước đến, khuôn mặt mang theo vẻ xúc động.
Anh biết là ông nội vẫn chưa chết mà.
Chẳng qua anh lại không biết ông nội đang ở nơi đâu?
Bây giờ, cuối cùng cũng đã gặp lại.
"Tên nhóc này khá lắm."
Giang Thời vươn tay lên vỗ vai Giang Cung Tuấn, cười nói: "Quả là không tệ, trong thời gian ngắn như vậy mà đã thay đổi mạnh mẽ thế này, cũng sắp tiến vào cảnh giới thứ bảy rồi. Thậm chí đến cả lão già dốt nát Giang Biên cũng bị cháu giết chết."
Vẻ mặt Giang Thời đầy tán thưởng.
Trong đầu Giang Cung Tuấn có rất nhiều điều thắc mắc.
Ba mươi năm trước, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?
Mười năm trước, người nhà của anh rốt cuộc có bị chết cháy hay không?
Vì sao ông nội của anh lại ở ẩn, chôn tôn giấu vết suốt mười năm nay?
Vì sao trước đây phải giả chết, ông ấy là đang mê hoặc ai?
"Ông nội.."
Giang Thời hơi thả tay, ngắt lời Giang Cung Tuấn rồi nói: "Nhóc con, ông biết trong lòng cháu có rất nhiều nghi vấn nhưng hiện tại không cần hỏi thêm, về sau tự nhiên cháu sẽ hiểu ra rõ ràng"
“Giang Thời, cuối cùng ông cũng đến rồi” Âu Dương Lãng nhìn Giang Thời, trên khuôn mặt mang đầy ý cười, nói: “Tôi đã đợi ông lâu lắm rồi, mau ngồi đi.”
Giang Thời bước tới, ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống theo.
Thập Nhị Cầm Tinh lại không dám ngồi, cứ thế đứng ở một bên.
Âu Dương Lãng cũng ngồi xuống, hỏi: "Giang Thời, mọi chuyện đang diễn ra như thế này, Mộ Dung Xuân đã đến chưa?"
“Ừm” Giang Thời gật đầu, trả lời: “Đang trên đường tới rồi”
“Thực lực hiện tại của ông ta như thế nào?” Âu Dương Lãng hỏi.
Giang Thời dang hai tay, nói: "Tôi cũng có biết đâu, tôi chưa giao đấu với ông ta bao giờ nhưng mà chắc là vẫn chưa tiến vào cảnh giới thứ chín. Từ xưa đến nay, không ai có thể bước vào cảnh giới này, cho dù là ông ta, Mộ Dung Xuân, chính là thiên tài giữa những thiên tài thì cũng không thể nào chỉ cần vỏn vẹn mấy chục năm ngắn ngủi sau khi tiến vào cảnh giới thứ tảm là đã bước tiếp vào cảnh giới thứ chín được, miễn là ông ta còn chưa tiến vào cảnh giới thứ chín thì vẫn sẽ có khả năng bị giết chết"
Nghe vậy, Âu Dương Lãng trở nên yên tâm hơn hẳn.
"Đừng lo, chỉ cần Mộ Dung Xuân chết đi thì chúng ta sẽ là người trên cùng một con thuyền, cùng nhau bàn bạc kế hoạch to lớn"