Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 275: Đại ca Hắc Điện để cho cậu làm




Trong thôn, căn phòng bí mật dưới mặt đất Cửa sắt đã bị khóa lại, có rất nhiều tên sát thủ trang bị đầy đủ vũ khí đứng bên ngoài cửa.



Hứa Linh bị trói trên ghế, không động đậy được.



“Giang Cung Tuấn, anh, anh không sao chứ?”



Sự lo lãng hiện lên khuôn mặt tái nhợt của cô, cô không ngừng hỏi thăm.



Giang Cung Tuấn bị cột chặt cổ, hai tay bị cột ở phía sau, đôi chân bị trúng đạn, mặc dù anh có thể kiểm soát được lượng máu chảy bên trong cơ thể, ngăn không cho xuất huyết, nhưng vết thương vẫn chảy ra không ít máu.



Anh nằm trên đất, nói: “Tôi không sao, xin lỗi, tôi chỉ có thể cứu mình Sở Vi”



Giữa hai người Hứa Linh và Đường Sở Vi, anh đã chọn Đường Sở Vi Đường Sở Vi là một người mệnh khổ, sau khi bị bỏng cả người, bị người khác khinh bỉ, chê cười, trải qua những ngày đen tối ấy.



Anh cảm thấy xấu hổ với Đường Sở Vi.



Anh tự nghĩ sẽ mang đến cho Đường Sở Vi những ngày tháng hạnh phúc, nhưng lại làm liên lụy đến Đường Sở Vi.



Anh không biết những tháng ngày như vậy còn phải kéo dài đến bao giờ, anh không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?



“Tôi, tôi không trách anh.” Hứa Linh cất giọng một cách bất lực.



Cô thở dài một hơi.



“Tôi chỉ không ngờ, anh che giấu giỏi như vậy, không những là là ông chủ đứng sau của Khoa Thời Đại, anh còn là Hắc Long, ha, tôi còn ngu ngốc đi lập bia mộ cho anh, thật là mất mặt quá đi”



Nhớ đến khoảng thời gian lúc trước lập bia mộ cho Giang Cung Tuấn, Hứa Linh cảm thấy rất mắc cười.



Giang Cung Tuấn im lặng.



Đối diện với Hứa Linh, anh không biết nói thế nào.



Tầng hầm tối tăm trong nhất thời chìm vào sự im lặng.



Một lúc sau, Giang Cung Tuấn mới cất giọng, hứa với Hứa Linh: “Tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này một cách an toàn”



“Ừ, tôi tin anh”



Hứa Linh có niềm tin không thể gọi tên với Giang Cung Tuấn.



Bởi vì anh là Hắc Long.



Hai mươi tám sư phụ bậc cao của Quốc Vũ Đạo liên thủ với nhau cũng không giết được anh, một trăm ngàn đại quân cũng truy sát anh, anh cũng có thể tiếp tục sống.



Anh là chiến thân bảo vệ Đại Lan.



Người đàn ông giống như một vị thân này, có khó khăn gì có thể khuất phục được anh.



Rất nhanh sau đó, cửa sắt được mở ra.



Hắc Xà bước vào.



Bật đèn.



Căn phòng tối tăm trở nên sáng sủa.



Lộc cộc lộc cộc.



Đế giày da tiếp xúc với mặt đất, phát ra những tiếng lộc cộc.



Hai người bước vào, lôi Giang Cung Tuấn từ dưới đất ngồi dậy. Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, nhìn Hắc Xà ở trước mặt, khuôn mặt bình thản, nói: “Hắc Xà, mày đang chơi với lửa đó, mày có biết nơi này là đâu không, đây là thành phố Tử Đẳng, tổng cục ngũ quân, địa bàn của Tiêu Diêu Vương, mày như vậy là đang khiêu khích quyền uy của Tiêu Diêu Vương”



Trên mặt Hắc Xà mở nụ cười mỉa mai, nói: “Hắc Long, tạo đã dám đến đây, thì cũng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho việc thất bại, nhìn tình hình bây giờ, tao đã thẳng được một nửa, chỉ cần mày chết trong tay tao, tạo đã có thể an toàn rời khỏi nơi này.”



“Thật sao?”



Giang Cung Tuấn cười nhàn nhạt, chuyển sang đề tài khác, hỏi: “Mày đưa vợ tao đến đâu rồi?”



“Yên tâm, giang hồ có quy tắc của giang hồ, tao nói sẽ không giết vợ mày, thì tao sẽ không giết vợ mày, tao đã đưa cô ta ra ngoài rồi.” Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.



Chỉ cần Đường Sở Vi an toàn, anh đã nắm chắc cơ hội mở con đường chết.



“Hắc Xà, mày biết tao, mày nghĩ rằng trói tao lại, bắt tao hai phát súng, thì có thể hạn chế khả năng của tao sao, nếu như tao muốn, bất cứ lúc nào tao cũng có thể mở một con đường chết ở đây” Giang Cung Tuấn tỏ vẻ thờ ơ cất giọng.



“Tao biết chứ”



Sắc mặt Hắc Xà cũng rất ung dung nói: “Ba vòng bên ngoài, mỗi vòng đều có sát thủ trang bị đầy đủ vũ khí, còn có sát thủ nằm trong top mười trên bảng xếp hạng sát thủ, mỗi một người sát thép đều không thể bì lại được, mày đã bị trúng hai phát súng, mày có thể mở con đường chết, coi như mày có bản lĩnh”



“Ha~”



Giang Cung Tuấn cười nhàn nhạt.



Hắc Xà quá tự tin rồi.



Tự tin thực lực của bản thân, tự tin vào những tên sát thủ nằm trong bảng xếp hạng, tự tin vào những tên sát thủ trang bị đầy đủ vũ khí.



Một trăm ngàn đại quân còn bất lực với anh, huống hồ những người này.



Giang Cung Tuấn nhắm mắt, không nói thêm lời nào.



“Giang Cung Tuấn, tao không muốn giết mày, mày là một kẻ mạnh, có thể nói thực lực của mày là số một thiên hạ, không có ai trong thiên hạ là đối thủ một mình của mày, chỉ cần mày đồng ý, gia nhập Hắc Điện, đại ca của Hắc Điện sẽ do mày làm, tao tin Hắc Điện dưới sự dẫn dắt của mày, nhất định sẽ danh chấn thiên hạ”



Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế bất giác nhìn Hắc Xà một cái.



Hắc Xà hắn đang giốn cái gì vậy?



Muốn anh làm đại ca Hắc Điện?



“Muốn tao làm đại ca Hắc Điện, chẳng lẽ không phải giáo Hắc Điện cho tao một cách ràng ràng sao, lẽ nào mày không sợ sau khi giao Hắc Điện cho tao, tao sẽ tẩy trắng Hắc Điện?”



“Haha, không có chuyện này đâu” Hắc Xà cười phá lên.



“Vậy được, tao đồng ý với mày, mày mau cởi trói cho tao đi”’ Giang Cung Tuấn cũng cười phá lên.



Hắc Xà đưa tay ra hiệu.



Hai người mặc đồ đen, đeo mặt nạ bước đến, cởi trói từng vòng cho Giang Cung Tuấn.



Giang Cung Tuấn đứng dậy, làm vài động tác giãn gân cốt, nhìn Hắc Xà một cái, trên mặt nở nụ cười mỉa mai.



“Mày thật sự cởi trói cho tao à, mày không sợ tao sẽ bất ngờ ra tay với mày sao, mày cũng biết thực lực của tao, nếu như tao ra tay tàn độc với mày, mày nhất định sẽ không chịu nổi quá ba chiêu.”



Hắc Xà cười nói: “Bây giờ cả Hắc Điện đều là của cậu, tôi cũng là người của cậu, nếu như cậu muốn giết tôi, tôi cũng không nói bất kỳ lời nào”



Giang Cung Tuấn thật sự hoang mang.



Từ trước đến nay anh đều có tự tin nắm chắc mọi chuyện.



Nhưng bây giờ anh không biết Hắc Xà lại giở trò gì.



Anh nhìn Hắc Xà vài giây, sau đó bước đến bên cạnh Hứa Linh, cởi trói cho cô.



Hứa Linh đã bị trói rất lâu, chân tay đều đã cứng ngắt, vừa được cởi trói, trong phút chốc đã ngã nhào vào trong lòng của Giang Cung Tuấn.



Một hương thơm mê đắm lòng người xộc lên mũi.



Giang Cung Tuấn dìu cô ngồi dậy.



Đồng thời anh cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, xé quần ra, nhìn hai vết thương đang chảy máu trên chân, tay anh nắm thành quả đấm, trong phút chốc một sợi dây thép mỏng tanh rơi từ trên cánh tay anh xuống, anh cầm dây thép, đặt lên miệng vết thương.



Dây thép trong tay anh giống như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng bò vào bên trong vết thương, không bao lâu đã lấy được được viên đạn bên trong ra ngoài.



Hắc Xà nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc đầy kinh hãi.



Thực lực của Hắc Long đứng đầu thiên hạ, y thuật cái thế vô song.



Quả thật không tầm thường.



Sau khi lấy đạn ra, Giang Cung Tuấn nhìn Hắc Xà, hỏi: “Có thuốc lá không?”



Hắc Xà cầm một điếu xì gà, tiện thể lấy ra một cái bật lửa.



Giang Cung Tuấn châm thuốc, bình thản hỏi: “Anh mạo hiểm lẻn vào Đại Lan, đến thành phố Tử Đăng, tốn công tốn sức bỏ ra một số tiền lớn lớn để bắt vợ tôi, lấy vợ tôi uy hiếp tôi, bây giờ lại để tôi làm đại ca của Hắc Điện, còn thả tôi ra, rốt cuộc anh có ý gì?



Hắc Xà cũng lấy ra một điếu thuốc, dòng chữ Hắc Xà khắc trên mặt mang theo vẻ trầm ngâm.



“Cậu đã từng là một trong năm đại sư của Đại Lan, danh xưng Nam Hoang Hắc Long, chỉ huy một triệu quân Hắc Long, sức mạnh của cậu đứng đầu thiên hạ, cậu chắc chắn biết Độc Bộ Vân: Con ngươi của Giang Cảnh Tuấn co lại.



“Độc Bộ Vân?”



Sao anh lại không biết người đó được.



Ba năm trước lúc anh vẫn chưa được phong chỉ huy, anh đã từng nhận được một nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ lần đó có sự tham gia của tất cả các cao thủ của Đại Lan.



Số cao thủ tham gia lên đến hơn một trăm người.



Toàn bộ hơn một trăm cao thủ đều tham gia, mục đích chính là để bắt một người.



Độc Bộ Vân.



Có trận chiến nào, hơn một trăm người mà chết hơn ba mươi người.



Cuối cùng vẫn là anh cố gắng thay đổi tình thế, đánh bại Độc Bộ Vân, chính tay bắt hắn ta.



Độc Bộ Vân vô cùng mạnh, Giang Cung Tuấn tung hoành Nam Hoang, từng giao đấu với không ít những kẻ mạnh, nếu như phải nói anh có một đối thủ, vậy người đó chính là Độc Bộ Vân.



Hắc Xà gật đầu, nói: “Độc Bộ Vân là người lập.



nên Hắc Điện, ba năm trước đến Đại Lan, tin tức bị lộ ra, bị cao thủ của Đại Lan vây giết, trận chiến đó cũng có cậu, nếu như nói trận đó không có cậu, lũ người đó chưa chắc đã bắt được đại ca”



Giang Tuấn Cung hít sâu một hơi: “Thật không người, Độc Bộ Vân là đại ca của anh, là người lập nên Hắc Điện.”



“Không sai.”



Hắc Xà gật đầu: “Đại ca luôn bị bắt giam một cách âm thầm, vả lại là do hoàng đế đứng đầu của năm đại sư bắt giam, tôi cũng không giấu gì cậu, trên web đen treo rất nhiều giải thưởng giết cậu, trong đó có một cái là của hoàng đế đăng, tôi bắt cậu, là muốn hoàng đế thả đại ca ra, nếu như…



Sắc mặt Hắc Xà trở nên trầm ngâm.



“Hoàng đế là người như thế nào tôi không biết, tôi cũng không hiểu rõ, tôi chỉ biết, hoàng đế muốn giết cậu, tôi lấy cậu để trao đổi với đại ca, hoàng đế đã đồng ý rằng, trước sáng ngày mai sẽ mang đại ca đến đây, có điều tôi lại có chút không yên tâm”



“Cho nên, anh muốn hợp tác với tôi?”



“Phải”



Hắc Xà không phủ nhận, gật đầu nói: “Ba năm trước đại ca trở về Đại Lan, thật ra là vì chuyện muốn lui ẩn, nhưng do tin tức bị lộ ra, bị đánh lén, mấy năm này, tôi luôn nghĩ cách cứu đại ca, ma xui quỷ khiến đi nhờ vào cậu, cho tôi tin tức, đưa tôi đến Đại Lan, từ đó tôi nhìn ra thấy được cơ hội, bèn định mạo hiểm một lần”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK