Trên diễn đàn võ giả.
“Nghe nói Giang Cung Tuấn sẽ mở kho lương thực của Long Quốc để cứu tế mấy nước vừa nhỏ vừa nghèo đó”.
“Theo tôi thấy thì điều đó là không cần thiết.
Đám người nghèo đó trước sau gì cũng sẽ chết thôi, chết sớm một chút thì đã sao cho nên không cần cho bọn họ ăn làm gì cho tốn cơm cả!”
“Đúng vậy, dù có cơm ăn thì làm gì được, ở trong hoàn cảnh ngày tận thế sắp tới nơi thì có muốn sống lâu thêm một tí cũng không được”
Nhiều võ giả đang thảo luận.
Và tin tức này cũng nhanh chóng được lan truyền khắp cả thế giới.
“Long Quốc đúng là tốt thật”
“Mấy năm trước, lúc Long Quốc mới được thành lập, đã mời mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến nhập cư.
Nếu tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì lúc đó tôi đã nhập cư vào Long Quốc cho rồi”
“Thật đáng tiếc, bây giờ có muốn nhập cư cũng khó”
“Tôi muốn nhập cư vào Long Quốc bằng mọi giá”
Long Quốc đã trở thành một trong những quốc gia an toàn nhất trên thế giới, và rất nhiều người giàu muốn nhập cư vào Long Quốc.
Vào lúc này, hoàng cung Long Quốc.
Một số người phụ trách chính của Long Quốc đã tập hợp lại với nhau.
Hứa Linh lo lắng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Lần này mở kho lương thực, chúng ta đã chi ra tận một phần ba lương thực rồi.
Đến lúc tận thế tới chúng ta biết phải tính thế nào đây?”
Hứa Linh Chin Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng tỏ ra nghiêm nghị và chậm rãi nói: “Trái đất sẽ sớm có một mùa bội thu, nhưng lần này tất cả hoa màu đã bị phá hủy.
Điều này đã làm tăng tốc độ chết của loài người trên trái đất.
Bây giờ trái đất không còn thích hợp để cây lương thực sinh trưởng nữa.
Chúng ta hãy để mắt tới tam thiên khe nứt được phong ấn”
Nghe vậy, Đường Sở Vi nhìn về phía Giang Cung Tuấn và hỏi: “Chồng, ý của anh là sao?
Chẳng lẽ anh muốn.?”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Bây giờ có hai cách.
Thứ nhất là tăng tốc tu luyện toàn cầu, biến loài người trên toàn thế giới trở thành tu sĩ, bởi vì tu sĩ có thể hấp thu linh khí của trời đất để bổ sung năng lượng trong cơ thể, và nhu cầu về thực phẩm cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.”
“Thứ hai là kiếm thêm lương thực, để ít nhất nhân loại toàn cầu có thể tồn tại trong mười năm”
“Anh tin rằng đứng trước hoàn cảnh ngày tận thế sắp tới thì trong vòng mười năm cũng đủ để tất cả nhân loại trên thế giới đều có thể trở thành tu sĩ”
“Còn lương thực trên trái đất đơn giản là không đủ để con người tồn tại lâu như vậy, thậm chí có rất nhiều người chết, việc chúng ta cần làm bây giờ là đi đến chỗ phong ấn để tìm kiếm thêm lương thực Đường Sở Vị nghiêm túc nói: “Bây giờ tất cả tu sĩ từ khe nứt được phong ấn đều đến Trái đất, vậy làm sao loài người trên Trái đất có thể tới khe nứt được phong ấn được đây?”
“Không sao, anh biết có một người nhất định sẽ có cách đưa chúng ta tới khe nứt được phong ấn” Giang Cung Tuấn nói.
Anh nghĩ đến một người, không ai khác chính là Mạch Doanh đến từ Ma tộc.
Anh cũng không biết cụ thể Mạch Doanh có thân phận là gì, nhưng đại khái có thể đoán được Mạch Doanh có địa vị rất cao trong Ma tộc, nhất định sẽ có cách để đưa anh tới khe nứt được phong ấn.
“Chúng ta cứ quyết định vậy đi.”
Giang Cung Tuấn đứng lên, nhìn Đường Sở Vi và nói: “Sở Vi à, em ở đây điều hành Long Quốc.
Anh sẽ đi tìm Mạch Doanh để Mạch Doanh đưa anh đi khe nứt được phong ấn.
Anh ở trong đó sẽ cố gắng nghĩ cách làm sao đưa lương thực về trái đất, giúp những người trên trái đất sống sót qua nạn đói này.”
Giang Cung Tuấn có Tiên Phủ trong tay.
Không cần biết có bao nhiêu lương thực anh cũng có thể dễ dàng mang về.
Đường Sở Vị với vẻ mặt quan tâm nhắc nhở: “Anh nhớ phải cẩn thận.”
“Ừm, anh biết rồi” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Nói xong vài lời, Giang Cung Tuần lập tức rời đi.
Anh rời khỏi Long Quốc và đến núi Bất Chu.
Khởi hành vào buổi sáng và đến núi Bất Chu vào buổi chiều.
Trước khi đến gần núi Bất Chu, anh nhìn thấy xa xa có một người quen.
Trên một tảng đá phía xa, có một thanh niên ngồi khoanh chân, ông ta là Mộ Dung Xuân.
“Ông Mộ Dung” Giang Cung Tuấn đi tới và cất tiếng gọi.
Mộ Dung Xuân đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, khẽ mở mắt, lập tức nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang đi tới, trên mặt mang theo ý cười, cười nói: “Cậu Giang, chẳng phải cậu về Long Quốc rồi à? Sao giờ lại đến núi Bất Chu?”
Giang Cung Tuấn nhìn Mộ Dung Xuân nói: “Tôi thấy ông khi đang tu luyện khắp cơ thể đều có linh khí vây quanh.
Chắc là ông đã tìm ra cách tu luyện rồi đúng không?”
“Không sai.”
Mộ Dung Xuân thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng chính thức bước lên con đường tu luyện.
Nhớ ngày nào, trong mắt tôi cậu còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Vậy mà bây giờ chỉ mới có mấy năm không gặp cậu đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi, còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Nhưng không sao cuối cùng thì bây giờ tôi cũng đã tìm ra cách để tu luyện, bước vào cửu cảnh.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Ông có thể đột phá cửu cảnh cũng không tồi.
Không cần vội, tuy rằng hoàn cảnh thế giới đã thay đổi, nhưng chuyện này đối võ giả và tu sĩ mà nói ngược lại là rất tốt.
Ít nhất không có thiếu linh khí trời đất.
“
Thiên tại đẩy nhanh quá trình tiến hóa của loài người trên trái đất.
Loại bỏ những yếu kém.
Những người ở lại đều là cường giả.
Hoàn cảnh bây giờ đối với người bình thường thật sự không tốt chút nào, nhưng đối với võ giả và tu sĩ lại là một hoàn cảnh tốt.
“Mà này, lần này cậu đến núi Bất Chu để làm gì vậy?” Mộ Dung Xuân nhìn Giang Cung Tuấn hỏi.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống trên tảng đá, lấy ra một điếu thuốc đưa qua, sau đó nói cho Mộ Dung Xuân ý định của mình.
Mộ Dung Xuân thở dài nói: “Sự xuất hiện của cậu thực sự là may mắn cho loài người.”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh Mộ Dung, anh tu luyện đi, tôi đi thành Bất Chu trước đây.”
“Được, cậu đi đi”
Mộ Dung Xuân không nói gì thêm, Giang Cung Tuấn cũng không nhồi đây nói chuyện phiếm với Mộ Dung Xuân nữa.
Anh đứng dậy, quay người rời đi về phía thành Bất Chu.
Chẳng bao lâu, anh đã xuất hiện ở thành Bất Chu.
Ngay khi vừa xuất hiện ngoài thành, anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Mặc dù sức mạnh của Giang Cung Tuấn vẫn còn yếu hơn nhiều so với những thiên tài thực sự ở tam thiên khe nứt được phong ấn, nhưng vẫn có rất nhiều võ giả của Tam Thiên khe nứt được phong ấn đều biết ông ta vì có thể nói anh là cường giả mạnh nhất trên trái đất lúc này.
Hơn nữa, chuyện anh tu luyện Nghịch Thiên Đạp cũng bị truyền ra ngoài.
Đây là một tuyệt học vô cùng khủng bố cho nên muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.
Anh vừa đi đến, một số tu sĩ dị giới ở cổng thành đã tự động nhường đường.
Giang Cung Tuấn bước vào thành.
Khi anh vừa bước vào thành, rất nhiều người đã tìm đến với anh.
Đây là một số thuộc hạ của thiên tài và chủ nhân của họ rất có hứng thú với Giang Cung Tuấn và muốn gặp anh.
Nếu như trong lúc bình thường, Giang Cung Tuấn nhất định sẽ muốn tạo quan hệ tốt với những Thiên Kiều đến từ Tam Thiên khe nứt được phong ấn này, nhưng chuyện lần này đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng nên anh đạc nhẹ nhàng từ chối.
“Giang Cung Tuấn.” Một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn vừa nghe tiếng thì lập lức quay đầu lại.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng mỉm cười đi tới.
Nhìn thấy người này, Giang Cung Tuấn sửng sốt đến ngay cả người.
“Mạch Doanh, anh…?”.
Anh ngạc nhiên nhìn Mạch Doanh.
Người trước mặt anh giống hệt như Mạch Doanh mà anh biết, chỉ khác là Mạch Doanh trước mặt anh mặc một bộ trang phục rất nữ tính, hoa tai, chuỗi hạt còn có một nụ cười rạng rỡ.
Nét đẹp của cô có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
“Sao vậy, bất ngờ lắm hả!” Mạch Doanh đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười nói.
“Anh…anh là nữ sao?”
“Tôi cũng đâu có nói tôi là nam…?”
Giang Cung Tuấn nhìn Mạch Doanh thật kỹ, trông cô quả thật là rất đẹp.
Thân hình mảnh mai cùng dung mạo xinh đẹp lại còn cả khuôn mặt đó nữa, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ vậy.
Một lúc sau, anh mới hồi phục lại tinh thần..
“Lần này tôi tới tìm cô thật sự là vì có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ cô giúp đỡ”.
Mạch Doanh là nữ quả thực đã nằm ngoài dự liệu của Giang Cung Tuấn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạch Doanh, anh đã bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây người.
Lúc đó anh đang thầm nghĩ trên đời này sao lại có một người đàn ông xinh đẹp như vậy? Dù vậy, anh cũng không suy diễn thêm nhiều.
Bây giờ thấy Mạch Doanh là nữ, anh chỉ có hơi kinh ngạc.
Nhưng chuyện Mạch Doanh là nam hay nữ không quan trọng… mà quan trọng là bây giờ chỉ có Mạch Doanh mới có thể giúp được anh.
Mạch Doanh cười hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Nói xong, cô đưa tay ra hiệu mời “Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, mời” Cô quay người bước về phía trước.
Dưới sự dẫn dắt của Mạch Doanh, Giang Cung Tuấn tiến sâu vào thành Bất Chu.
Đến một dinh thự vô cùng lộng lẫy.
thành Bất Chu giờ đây là một thành vô chủ.
Với sự xuất hiện của tu sĩ ở Tam Thiên khe nứt được phong ấn trên trái đất, gần như tất cả những người này đều tập trung ở thành Bất Chu, cho nên việc tìm kiếm được một tòa dinh thự lộng lẫy ở thành Bất Chụ cũng không phải việc gì quá khó.
Có thể có một dinh thự ở thành Bất Chu không chỉ là tượng trưng cho người có địa vị, mà còn là tượng trưng cho sức mạnh.
Trước cổng dinh thự có rất nhiều lính canh.
Khi những lính canh này nhìn thấy Mạch Doanh, tất cả đều quỳ trên mặt đất.
Mạch Doanh dường như đã quen với việc này, mặc kệ những thị vệ đang qu gối này, cô trực tiếp kéo Giang Cung Tuấn vào trong dinh thự.
Vừa bước vào dinh thự đã có một người đàn ông đi tới, anh ta mặc trên người một chiếc áo choàng màu đen, là một người đàn ông khá đẹp trai, với vẻ mặt khá hung ác.
Anh ta nhìn Mạch Doanh đang kéo Giang Cung Tuấn đi qua.
Mạch Doanh dường như cũng sợ người đàn ông này, không khỏi buông Giang Cung Tuấn ra, lớn tiếng gọi: “Sư huynh!”
Người này, chính là sư huynh của Mạch Doanh, anh ta tên là Tam Hoài Linh.
Đó là một trong số những thiên kiêu hàng đầu ở Ma Giới.
Anh ta cùng với Ni Liên Chiểu được gọi là song kiệt.
Tam Hoài Linh khẽ gật đầu, liếc nhìn Giang Cung Tuấn và đi về phía anh.
Mạch Doanh xoay người tiến lên đứng ở trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn Tam Hoài Linh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Tam Hoài Linh cười nhạt, nói: “Sư muội, tốt nhất em đừng có quên thân phận của mình, trên trần gian này cô vướng bận nhân gian, chuyện này nếu truyền lại thì cô biết hậu quả sẽ như thế nào, cô biết rõ hơn tôi.”
“Không cần anh nhắc” Mạch Doanh khẽ nhíu mày nói: “Em đã báo cáo với sự phó từ lâu rồi”
Nghe vậy, Tam Hoài Linh cũng không nói nhiều, anh ta chỉ liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó xoay người rời đi.
Mạch Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và nói: “Anh đừng để trong lòng, anh ấy là như vậy đó, suốt ngày tự cao tự đại, không coi ai ra gì.”
Giang Cung Tuấn thực sự cũng không để trong lòng.
Chỉ là anh cảm thấy có chút hứng thú với Tam Hoài Linh này, người này vậy mà lại có thể nhìn ra chiêu thức mà anh thi triển chính là Nghịch Thiên Đạp.
Anh không khỏi tò mò hỏi Mạch Doanh: “Anh ta là sư huynh của cô sao?” “Đúng vậy” Mạch Doanh nháy mắt.
Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Thực lực thế nào, mạnh không?”
Mạch Doanh sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Phải nói sao đây ta thực lực của anh ấy nếu ở thế giới của tôi mà nói thì có thể xem là xếp kế cuối.
Nhưng nếu đem so anh ấy với các thế hệ thiên tài ngày nay thì chắc chắn anh ấy ăn đứt bọn họ.
Năm nay anh ấy cũng không quá hai mươi tuổi, nhưng đã tiến vào Pháp cảnh, lĩnh hội Thiên Địa Pháp Tướng.
Còn về cụ thể anh ấy đang ở Pháp cảnh tầng thứ mấy thì tôi cũng không rõ”.
Cô nhìn về phía Giang Cung Tuấn và nói: “Cho nên tôi nói cho anh hay, trong số những thiên kiêu từ Tam Thiên khe nứt được phong ấn tới trái đất lần này, anh cả của tôi chắc chắn có thể xếp ở top năm”
Tuy Mạch Doanh không biết thực lực của những thiên kiều đến từ khe nứt được phong ấn ra sao, nhưng cô lại rất tin tưởng và đánh giá rất cao Tam Hoài Linh..
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Pháp cảnh? Chuyện này thật sự là quá xa vời đối với anh.
Bây giờ anh chỉ mới ở cảnh giới siêu phàm.
Siêu phàm có sáu tầng, trên siêu phàm là nhập thánh.
Nhập thành lại có chín cấp, trên nhập thánh rồi mới tới pháp cảnh.
.
Truyện Nữ Phụ
Đối diện với cảnh giới cao hơn anh hoàn toàn bị đè bẹp.
Mạch Doanh cười nói: “Thật ra anh cũng rất mạnh.
Anh chính thức bước vào con đường tu cũng chưa lâu, mà anh của tôi từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện.
Hơn nữa anh ấy còn có những cường giả hàng đầu chỉ dạy”
Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ tới nữa.
Mạch Doanh hỏi: “Mà này, lần này anh tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Giang Cung Tuấn nói: “Chuyện là thế này… trái đất bởi vì hứng chịu một trận mưa đen và thiên tại đã khiến trái đất đứng trước nguy cơ diệt vong.
Giờ đây tình trạng thiếu thốn lương thực xuất hiện khắp trái đất.
Theo tính toán sơ bộ của tôi, cũng phải hơn mười năm nữa trái đất mới có thể chính thức trở thành một thế giới tu luyện.”
“Trước đó, con người trên trái đất cần phải có đủ lương thực.
Chỉ khi có lương thực họ nói có thể sống sót qua thời kỳ khó khăn này”.
“Nhưng bây giờ lương thực trên trái đất đã không còn nhiều nữa.
Lần này tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô giúp đưa tôi đến khe nứt được phong ấn.
Tôi muốn lấy một ít lương thực ở khe nứt mang về trái đất giúp cho toàn thết nhân loại trên trái đất vượt qua khó khăn.”
Mạch Doanh nghiêm túc lắng nghe Giang Cung Tuấn nói.
Nghe xong ý định của Giang Cung Tuấn, cô cũng nhíu mày: “Bây giờ phong ấn còn chưa mở ra hoàn toàn, nếu muốn đi vào khe nứt thật sự có chút khó khăn.”
Giang Cung Tuấn trơ mắt nhìn cô, hỏi: “Sao chứ, ngay cả cô cũng không cách sao?”
“Có một cách Vẻ mặt Mạch Doanh có chút bất định, lập tức nhìn về phía Giang Cung Tuấn và nói: “Thật ra hiện tại trong tay tôi có một bảo vật, có thể giúp anh tùy ý ra vào phong ấn.
Nhưng đây là bảo vật của tộc tôi, nếu cho anh mượn bị gia tộc phát hiện thì đây chính là trọng tội”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đưa tay xin thề: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra nửa lời.
Một khi tìm được lương thực, tôi sẽ ngay lập tức trở về, trả lại bảo vật cho cô.”
Mạch Doanh suy nghĩ một hồi sau đó lấy ra một hạt châu.
Hạt châu này có kích thước khoảng bằng nắm tay, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp màu trắng.
Bên trong hạt còn có thể nhìn thấy một vài dòng chữ bí ẩn có cảm giác như đang di chuyển được khắc tỉ mỉ.
Trên mặt Giang Cung Tuần lộ ra một vẻ nghi hoặc, anh hỏi: “Đây là cái gì?”
Mạch Doanh giải thích: “Đây là Minh Châu, một bảo vật tối cao của tộc chúng tôi.
Nó ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ, sức mạnh của nó có thể đẩy lùi phong ấn.
Có Minh Châu trong tay anh nhất định có thể tiến vào khe nứt được phong ấn một cách an toàn.”
Nói xong, cô đưa Minh Châu trong tay cho Giang Cung Tuấn.
“Chỉ cần thi triển ma khí là có thể kích hoạt được Minh Châu.
Ma khí cũng không phải thứ anh thiếu cho nên anh chắc chắn có thể dễ dàng kích hoạt được Minh Châu.”
“Cảm ơn cô!”
Giang Cung Tuấn nhận lấy Minh Châu.
Lúc anh cầm nó trong tay, Minh Châu bỗng nhiên trở nên biến dị, phát ra một ít khí tức màu đen.
Mà Giang Cung Tuấn cũng có cảm giác thân thiết đến kỳ lạ.
Mạch Doanh nhìn thấy cảnh này cũng không nhiều lời mà hỏi: “Khi nào anh đi?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi dự định sẽ lập tức đi.”
Mạch Doanh nhắc nhở: “Anh nhớ cẩn thận một chút, khe nứt không hề đơn giản như những gì anh nghĩ đâu.
Cường giả bên trong phong ấn hằng hà sa số, họ là những người mà không phải những thiên kiểu tầm thường ở trái đất có thể so sánh được.
Mặc dù những thiên kiểu này cũng có thể xem là thiên tài, nhưng nếu đặt họ vào bên trong khe nứt mà nói thì cũng chẳng khác gì ngọn cỏ ven đường”
“Ngoài ra, Minh Châu là một bảo vật tuyệt thế có linh khí, nó có thể đảm bảo đưa anh đến một vị trí thích hợp ở khe nứt”
“Nếu có thể thì tốt nhất là ăn hãy cố gắng quay trở về càng sớm càng tốt.
Bởi vì thời sắc tạp hóa xuất hiện đã đến rất gần rồi, tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng trở về trước khi nó xuất hiện.
Tuy thực lực của anh vẫn còn hơi thấp, nhưng tạo hóa cũng không nhất thiết phải là người mạnh mới có thể lấy được mà phải là người có duyên mới có thể nắm lấy.”
Mạch Doanh đã nói rất nhiều.
Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.
Tôi biết rồi, Giang Cung Tuấn tôi sẽ mãi ghi khắc ân.
tình này, ngày sau có cơ hội tôi nhất định sẽ đáp trả.”
“Rồi rồi biết rồi, anh mau đi đi.” Mạch Doanh vẫy vẫy đôi bàn tay thanh mảnh..
Giang Cung Tuấn biết rõ tìm đến với Mạch Doanh là lựa chọn sáng suốt nhất bởi vì cổ nhất định sẽ có cách.
Mạch Doanh không chỉ không khiến cho anh phải thất vọng mà còn trao cho anh bảo vật tối cao của Ma tộc – Minh Châu.
Anh cầm chặt Minh Châu trong tay và rời khỏi thành Bất Chu.
Điều mà anh muốn làm nhất bây giờ chính là đến chỗ phong ấn khe nứt càng sớm càng tốt và mang đủ lương thực về đến trái đất để giúp loài người trên trái đất có thể sống sót qua cuộc khủng hoảng này.
Anh đi sâu vào núi Bất Chu, vào một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, đứng trên một cây cao lớn nhìn về chân trời phía xa xa.
Vết nứt trên bầu trời vẫn còn đó.
Giang Cung Tuấn biết đây là con đường dẫn tới khe nứt được phong ấn, chỉ cần vượt qua khe nứt này là anh có thể đi vào.
“Khe nứt bị phong ấn rốt cuộc là trông như thế nào đây?”
Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu có chút hứng thú với khe nứt này.
Anh lấy ra Minh Châu, thúc giục ma khí bên trong cơ thể, một tia ma khí xâm nhập vào hạt châu màu trắng.
Ngay lúc này, bên trong hạt châu đột nhiên biến thành màu đen và cũng chính lúc này anh dường như đã cảm nhận được một tia liên hệ giữa mình và hạt châu màu đen đó.
Hạt châu này giống như một chiếc điện thoại thông minh cao cấp vậy.
Anh có thể nhìn thấy rất nhiều chức năng trong đó.
Một số thông tin được tiết lộ từ bên trong hạt châu.
Đại khái thì nó cho biết đây là Tam Thiên khe nứt được phong ấn, nó ghi lại nhu cầu của Giang Cung Tuấn và tự động lựa chọn một số thứ thích hợp cho anh.
“Thật vi diệu” Giang Cung Tuấn không khỏi cảm thán.
Chỉ là anh cũng đã từng thấy qua Tiên Phủ, cho nên đối với những chức năng của Minh Châu mà nói thì cũng chỉ là khiến anh có chút ngạc nhiên.
Giang Cung Tuấn nhìn hạt châu, nhìn thông tin được hiển thị bên trong nó và cuối cùng quyết định chọn một thế giới tên là Đại lục Thiên Long.
Ngoài ra còn có một đoạn giới thiệu sơ lược về đại lục Thiên Long.
đại lục Thiên Long là một trong những nơi thuộc tam thiên phong ấn chi địa, nó là nơi được xếp hạng thấp trong tam thiên phong ấn chi địa, nhìn chung thì thực lực của những tu sĩ ở thế giới này cũng không mạnh lắm.
Minh Châu cũng đưa ra nhắc nhở rằng đi vào đại lục Thiên Long, chỉ số nguy hiểm chỉ có một sao.
Chỉ số nguy hiểm một sao này chẳng là gì đối với Giang Cung Tuấn, chỉ cần lúc anh tới đại lục Thiên Long không cố tình gây rối lung tung thì có thể xem như an toàn tuyệt đối.
“Không sai, chính là đại lục Thiên Long”
Giang Cung Tuấn quyết định chọn đại lục Thiên Long.
Đúng lúc này, bên trong hạt châu màu đen hiện ra một ít khí tức màu đen, khí tức này bao phủ lấy thân thể anh, thân thể anh cũng không thể tự chủ mà bay lên trời.
Cuối cùng bước vào khe nứt không gian.
Ngay lúc bước vào khe nứt, Giang Cung Tuấn cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cảm giác này kéo dài trong khoảng mười giây.
Mười giây sau, trời đất trở lại bình thường còn anh thì cũng xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Đây là một hẻm núi.
Hai bên hẻm núi có những bức tường đá dựng đứng.
Anh cẩn thận quan sát xung quanh.
Bây giờ là chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn, và phía xa xa chân trời đã xuất hiện ánh hoàng hôn.
“Xem ra nơi này cũng không khác trái đất là mấy, còn có mặt trời nữa kìa” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, bước về phía trước.
Trước hết anh dự định sẽ rời khỏi đây, tiếp đến là sẽ tìm một nơi có con người sinh sống và nghĩ cách kiếm lấy lương thực.
Bây giờ để lấy được lương thực anh có hai cách: Thứ nhất là kết bạn với một vài cường giả và làm quen với lãnh đạo của một số quốc gia ở đại lục Thiên Long sau đó xin họ một ít lương thực.
Thứ hai, đó là tự mình cướp lấy.
Trước khi tới đây, Giang Cung Tuấn đã hiểu được phần nào về đại lục Thiên Long.
Nếu ở đây mà nói thì khe nứt được phong ấn sẽ chẳng có gì gọi là nguy hiểm đối với Giang Cung Tuấn.
Với thực lực của anh bây giờ cũng có thể xem là rất mạnh ở đại lục Thiên Long.
Chỉ cần là anh muốn thì chắc chắn có thể thành công dùng cách thứ hai tự mình giành lấy lương thực.
Nhưng anh lại không muốn đi cướp.
Cho nên bây giờ chỉ có thể áp dụng cách thứ nhất.
Đó là cố gắng kết bạn với một vài cường giả, làm quen với người đứng đầu của một số quốc gia nơi này và xin họ lương thực.
Màn đêm buông xuống.
Trên bầu trời đầy khắp những ngôi sao lấp lánh.
Sau khi Giang Cung Tuấn ra khỏi hẻm núi, anh tiến vào một khu rừng rậm nguyên sinh.
Đến đây anh cũng không vội lên đường mà tạm thời dừng lại, đốt lửa trong rừng, nghỉ ngơi qua đêm.
Bởi vì anh không biết nhiều về thế giới này, không biết sẽ có thứ gì sẽ rình rập anh trong bóng tối vì vậy đó chính là lý do không thích hợp để anh tiếp tục tiến về phía trước.
Tốt nhất vẫn là đợi đến bình minh ngày mai rồi mới thực hiện kế hoạch.
Anh bắt một con vật trong rừng, mổ bụng và làm sạch nó rồi ngồi bên đống lửa bắt đầu nướng thịt.
Chẳng mấy chốc, mùi thịt nướng thơm lừng đã lan tỏa khắp nơi.
Giang Cung Tuấn nhìn miếng thịt nướng chín vàng tỏ vẻ thỏa mãn.
Anh đưa miếng thịt lên trước mũi hít hà một cái, cuối cùng cắn một miếng.
Mùi vị thịt nướng thơm ngon giòn béo, thơm từ ngoài vào trong, béo ngậy từ từng miếng mỡ, hương vị ấy mùi hương ấy…cái vị ngon từ thịt ngọt từ xương ấy tràn ngập trong khoang miệng.
Cả người anh cảm thấy lâng lâng bay bổng, đó là một loại cảm giác thoải mái khó tả nên lời.
Ngay khi Giang Cung Tuấn vừa ăn được vài miếng thịt nướng.
Ầm! Đùng đùng!”
Xa xa vang lên tiếng giao tranh ác liệt.
Ngoài ra còn có âm thanh của những bước chân lộn xộn.
Giang Cung Tuấn cảm nhận được tiếng đánh nhau, bất giác nhíu mày, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện trên cây lớn cao khoảng trăm thước.
Anh nhìn về nơi phát ra tiếng đánh nhau, cách đó trăm mét, một trận giao tranh khốc liệt đang diễn ra.
Một số người mặc áo choàng và mặt nạ màu đen đang giao tranh ác liệt với một số lính canh mặc áo giáp.
Trận chiến diễn ra hết sức ác liệt.
Các chiến binh mặc áo giáp liên tục bị đánh bại và giết chết.
Trong đám đông, còn có một người phụ nữ mặc trang phục trắng, tay cầm trường kiểm.
Kiểm khí của thanh trường kiểm trên tay xuất hiện như bảy tia cầu vồng không ngừng phóng ra giết chết những người đàn ông áo đen.
Cô ấy rất mạnh, nhưng lại có quá nhiều kẻ địch, cô ấy cũng không khỏi bị thương, bộ quần áo trắng tinh trên người cũng điểm tô thêm bằng chút màu đỏ.
Đứng trên cây lớn, Giang Cung Tuấn có thể nhìn thấy rõ ràng, tườm tận mọi chuyện.
Anh nhìn thấy những chiến binh mặc giáp liên tục bị giết chết, chỗ đó có đến mấy trăm chiến binh nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại có mười mấy người.
Mười mấy người này vây quanh người phụ nữ mặc trang phục màu trắng và lấy thân mình chắn kiểm cho cô ấy.
Có đến khoảng ba trăm tên mặc áo choàng đen đang vây xung quanh họ.
Một người đàn ông trên dưới khoác một màu đỏ rực bước tới, đưa tay đeo găng ra, nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Công chúa điện hạ, tốt nhất là cô hãy mau giao thứ đó ra đây, may ra tôi còn có thể cho cô được chết đàng hoàng một chút.”
“Tôi liều mạng với ông.
Một chiến binh thét lên, cầm chắc thanh kiểm trong tay lao tới.
Nhưng còn chưa kịp đến gần người đàn ông đeo mặt nạ đỏ, một đạo kiểm khí bỗng đi tới chém chiến binh đó thành hai nửa.
Người phụ nữ mặc trang phục màu trắng trông rất chật vật.
Bỗng tiếng vỗ tay từ đầu truyền đến, máu tươi còn đọng trên khóe miệng.
Vẻ mặt cô ấy trở nên u ám, cô ấy lạnh lùng nói: “Nằm mờ đi, muốn chém muốn giết tùy anh, không cần nhiều lời.”
“Ha ha.”
Người đàn ông mặc áo choàng chế nhạo: “Công chúa, cô hãy suy nghĩ kỹ một chút.
Cô là công chúa thanh cao, lá ngọc cành vàng, lại còn là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Long đế quốc.
Không biết có bao nhiêu người đang thèm muốn thân thể của cô.
Cô thử nói xem, liệu cô có thể chịu được ba trăm thuộc hạ điên cuồng ở đây của tôi không?”
“Anh… Chết tiệt!”
Sắc mặt người phụ nữ mặc đồ trắng trở nên tái nhợt.
Người đàn ông trong chiếc mặt nạ màu đỏ cầm chặt trường kiếm, từng bước đi về phía người phụ nữ mặc đồ trắng.
Mà xung quanh người cô ấy cũng chỉ còn lại mười mấy võ giả, tất cả đều có vẻ mặt căng thẳng, nắm chặt trường kiếm, chuẩn bị liều mạng xông lên.
Đứng trên cây cao lớn, Giang Cung Tuần nhìn thấy rõ ràng hết từng chi tiết.
Với ý “Công chúa, cô ấy là công chúa sao?”
Mục đích của Giang cung Tuấn khi đến Khe Nứt được phong ấn này là để tìm kiếm lương thực giúp con người trên trái đất sống sót qua cơn thảm họa.
Ý định của anh chính là kết bạn với một vài nhân vật lớn ở đây.
Nhưng anh cũng không ngờ rằng chỉ vừa đến đại lục Thiên Long đã gặp được ngay công chúa của một quốc gia.
“Nếu mình cứ được cô ấy, có lẽ mình sẽ kiếm được lương thực” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
nghĩ này, thân hình của anh bỗng lóe lên, từ trên cây cao trăm mét nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, xuất hiện ngay trước mặt công chúa.
Trước sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn, mấy trăm người mặc áo đen bỗng lùi vài bước “Anh là ai?”.
Người đàn ông mang mặt nạ đó cũng hơi đề phòng, nói: “Thằng oắt kia, đây là chuyện riêng của Ám Điện, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có xen vào.”.
Giang Cung Tuấn ở trên cây đã quan sát một lúc.
Những tu sĩ áo đen này thực lực không mạnh lắm, dựa vào khí tức mà đoán thì cũng chỉ là cảnh giới thần thông cấp bảy tám.
Đối mặt với những người như vậy, anh hoàn toàn nắm chắc có thể giết chết bọn họ.
Cũng chính vì thế nên anh mới dám ra mặt.
Anh đứng trước vài tên lính canh, nhìn đám người mặc áo choàng đen và tên đeo mặt nạ đỏ rồi nhàn nhạt nói: “Đuổi cùng giết tận như vậy cũng thật là quá vô lương tâm đấy.”
“Đây là chuyện riêng của Ám Điện, chẳng lẽ cậu muốn trở thành kẻ thù của Ám Điện?”
Tu sĩ mang mặt nạ đỏ lại lên tiếng.
Anh ga không nhìn ra thực lực của Giang Cung Tuấn nên cũng chỉ có thể phô trương thanh thể của mình, hi vọng Giang Cung Tuấn sẽ kiêng sợ mà né tránh.
Nhưng anh ta đã sai, Giang Cung Tuần hoàn toàn không phải người của thế giới này, mà là từ một thế giới khác tên là trái đất, thậm chí anh còn không biết cái gì gọi là Ám Điện nữa là.
Anh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi không cần biết cái điện gì đó của anh là gì.
Tôi đây không gặp thì thôi chứ đã gặp rồi là cứ thích nhúng tay vào đấy rồi sao?”
“Thằng oắt con, thì ra mày chọn cái chết.”
Người đàn ông áo đỏ vung kiếm đâm về phía Giang Cung Tuấn.
Anh ta là thủ lĩnh của đám người áo đen đó, thực lực Cơng nhiên cũng phải mạnh hơn đám người đó rất nhiều.
Anh ta đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, anh ta ra tay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn.
“Cẩn thận.”
Công chúa ở phía sau anh đưa ra lời nhắc nhở.
Nhưng mà, đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Cung Tuấn lập tức giơ tay duỗi ra hai ngón tay kẹp chặt kiếm của đối phương.
“Ở đây hả?”
Anh cười nhạt.
Các ngón tay có hơi dùng sức.
Rắc! Thanh kiếm của đối phương bị gãy ngay lập tức.
Giang Cung Tuấn lập tức ra chiêu.
Kinh lực kinh khủng quét qua công kích của người đàn ông mang mặt nạ đỏ, thân thể anh ga trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất một cách thê thảm.
“Chuyện này là sao?”
Hàng trăm người mặc áo choàng đen xung quanh đều bị sốc.
“Cút!”
Giang Cung Tuấn lạnh giọng nói.
Những người này đều cầm kiếm muốn không đi cũng không được.
Đúng lúc này, khí tức trên người Giang Cung Tuấn đột nhiên tăng vọt, thân thể bỗng xuất hiện ở giữa không trung ở độ cao khoảng mấy chục mét, anh vung tay lên huyễn hóa thành một cỗ kình lực vô cùng mạnh mẽ.
Những người áo đen xung quanh cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, bọn họ đều sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.
Một số thủ lĩnh của họ nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Giang Cung Tuấn lúc này mới nở một nụ cười, thân hình từ trên trời rơi xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Công chúa đi tới, biết ơn nói: “Linh Chi cảm tạ ân cứu mạng của công tử”.
Giang Cung Tuấn liếc nhìn cô ấy một cái rồi hỏi: “Cô là ai, sao lại bị bọn họ truy giết?”
Cô ấy có hơi lưỡng lự, Giang Cung Tuấn dường như thấy được cô có vẻ hơi bận tâm thì lập tức cười nói: “Tôi không có ác ý gì đâu.”
Trông cô ấy có vẻ mệt mỏi, ngay lúc cô đang định nói gì đó thì trên khuôn mặt mệt mỏi ấy đột nhiên xuất hiện một vẻ đau đớn, cô vươn tay che ngực rồi nôn ra một ngụm máu đen.
Cơ thể không chịu nổi nữa mà ngã khụy xuống đất.
“Công chúa”
Chỉ còn lại mười lính canh ở khu vực xung quanh với đầy vẻ hoảng sợ, anh nhanh chóng tiến đến muốn đỡ Linh Chi đang nắm trên mặt đất dậy.
Lúc này, cô khó khăn lắm mới đứng dậy nổi, ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn cô.
Anh có học qua ngành y, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được Linh Chi đã trúng độc, hơn nữa đây còn là một loại độc dược vô cùng nguy hiểm.
Nếu không được giải độc kịp thời, tính mạng của cô ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Cô trúng độc rồi.”
Giang Cung Tuấn quỳ xuống, nhìn cô ấy nói: “Đây là một loạt độc vô cùng nguy hiểm, nếu không giải độc kịp thời, cô nhất định sẽ sớm chết.
Nếu cô tin tôi, tôi có thể ra tay giúp cô.”
Vẻ mặt của Linh Chi đầy đau đớn.
Cô bị truy giết, tất cả những lính canh cô mang theo bên mình cũng chết trận hết chẳng còn bao nhiêu, cô giờ đây không nơi nương tựa Nếu có thì cũng chỉ có thể là Giang Cung Tuấn một người vô cùng xa lạ, cô khẽ gật đầu.
Sau khi được sự cho phép của Linh Chi, Giang Cung Tuấn kéo lấy tay cô rồi để tay lên chỗ mạch đó, sau đó cười nói: “Muốn giải độc rất đơn giản”.
Thật ra cơ thể của Giang Cung Tuấn rất đặc biệt.
Cơ thể anh có thể hấp thu bất kỳ sức mạnh nào và biến nó thành sức mạnh của chính mình.
Chất độc trong cơ thể Linh Chi đối với cô là cực kỳ độc hại, nhưng với Giang Cung Tuấn thì nó chẳng đáng là gì.
Anh nắm lấy tay Linh Chi, thúc giục chân khí, ép kịch độc trong người Linh Chi ra và hút nó vào cơ thể mình.
Chất độc này khi vào cơ thể sẽ nhanh chóng được luyện hóa và biến thành ma khí trong cơ thể.
Khuôn mặt của Linh Chi dần hồng hào trở lại, cô liếc nhìn Giang Cung Tuấn, và một tia ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Giang Cung Tuấn đứng lên cười nói: “Được rồi, cố sẽ không sao nữa rồi”
Linh Chi miễn cưỡng đứng dậy nói: “Một lần nữa Linh Chi xin cảm tạ ân cứu mạng của anh.”
Giang Cung Tuấn xua xua tay: “Tiện tay thôi, cô không cần phải khách sáo.”
Trong rừng rậm nguyên sinh, một đống lửa đang bùng cháy.
Giang Cung Tuấn ngơ ngác nhìn Linh Chi đang ngồi đối diện, không khỏi tò mò mà hỏi: “Tôi nghe bọn họ nói cô là công chúa hả?”
Linh Chi phản ứng lại và gật đầu: “Ừ, tôi là công chúa của Thiên Long Quốc.
Tôi tên là Thiên Linh Chi.
Giang Cung Tuần hoàn toàn không hiểu gì về thế giới này.
Anh hỏi: “Thiên Long Quốc có mạnh không?”
“Hům?”
Linh Chi có chút sửng sốt, không hiểu tại sao Giang Cung Tuấn lại hỏi câu hỏi như vậy.
Sau khi nghĩ lại, cô vẫn nói rằng: “Thiên Long Quốc có xem là quốc gia mạnh nhất trong khe nứt được phong ấn này, đây là một quốc truyền từ đời này sang đời khác có lịch sử hơn vạn năm.
Hiện nay dân số ở quốc gia của tôi đã là mười tỷ, quân đội cũng trên một tỷ, nếu nói tự xưng bá chủ ở thế giới này thật ra cũng không phải quá đáng.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn không khỏi tò mò lại hỏi tiếp: “Nếu cô đã là công chúa của một quốc gia lớn như vậy, tại sao lại còn bị người tôi truy giết?”
“Ôi.”
Thiên Linh Chi thở dài một tiếng rồi nói: “Còn không phải bởi vì phong ấn bị nới lỏng mà bảo vật truyền thừa của tộc tôi lại đột nhiên xuất hiện dị tượng nên mới gây sự chú ý của Ám Điện sao?”
“Cường giả của Ám Điện xuất hiện ở nước tôi, buộc phụ hoàng tôi phải giao nộp ra bảo vật của gia tộc.
Dưới sự sắp xếp của phụ hoàng, tôi đã lặng lẽ mang bảo vật rời khỏi để đô, nhưng nào ngờ đâu trong tộc lại xuất hiện một tên phản đồ, con đường trốn thoát của tôi bị bại lộ.
Sau đó thì bị truy đuổi, hầu như tất cả lính canh đi cùng tôi đều đã chết trong trận chiến.
“
Giang Cung Tuấn cảm thấy có chút hứng thú.
“Đó là bảo vật gì vậy?”
Anh rất tò mò không biết bảo vật này rốt cuộc là bảo vật gì.
Xem ra nó có liên quan đến phong ấn, đúng lúc phong ấn bị nới lỏng, bảo vật này mới xuất hiện dị tượng Thiên Linh Chi có chút do dự.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi chỉ là thấy hơi tò mò thôi.
Nếu cô không muốn nói thì thôi vậy.”
Thiên Linh Chi nhìn Giang Cung Tuấn với đầy vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt, hỏi, “Ân nhân…
anh… anh rốt cuộc là ai?”
Giang Cung Tuấn cũng không dấu giếm mà nói thật hết ra mọi chuyện: “Thật ra tôi không phải người ở đại lục Thiên Long, mà là người từ một thế giới khác tên là trái đất đến.”
“Gì chứ?”
Thiên Linh Chi kinh ngạc bật dậy, ngay cả một số thị vệ ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Giang Cung Tuấn.
Với tư cách là những người ở Thiên Long Lục Dịa, họ biết rõ cái gì gọi là phong ấn, cái gì gọi là trái đất.
Bọn họ cũng biết một khi phong ấn được mở ra, khe nứt được phong ấn sẽ hợp nhất với trái đất và trở thành một thế giới hoàn toàn mới.
Bây giờ trên bầu trời cũng đã xuất hiện một vết nứt của phong ấn.
Trước sự xuất hiện của thảm họa lớn nhất của trái đất, rất nhiều người muốn vượt qua phong ấn để đến trái đất, nhưng chuyện này là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Mà đại lục Thiên Long, cũng có không ít tu sĩ vượt qua phong ấn tiến về Trái Đất, với ý định tranh đoạt tạo hóa.
Từ đây xuyên qua đó thì dễ nhưng nếu đi từ trái đất đến đây thì lại khó gấp trăm ngàn lần.
Cũng chính vì vậy mà Linh Chi đã cảm thấy sốc trước lời nói của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng thở dài nói: “Tôi là người trên trái đất, tôi đến đại lục Thiên Long là vì thiên tai nạn đói đang hoành hành trên trái đất.
Tôi tới đây hy vọng có thể tìm đủ lương thực.”.
Giang Cung Tuấn nói ra chủ ý của mình.
Đó là bởi vì anh biết người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này chính là công chúa cao quý của một quốc gia lớn mạnh nhất đại lục.
Nếu như có thể được sự giúp đỡ của công chúa thì cơ hội lấy được lương thực là rất lớn.
Sau khi Thiên Linh Chi biết được ý định đến đại lục Thiên Long của Giang Cung Tuấn, cô cũng tỏ ra hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ hoàn cảnh ngoại giới bây giờ lại tệ như vậy ư? Chỉ vì miếng ăn mà phải ưu tư, lo lắng nhiều như vậy ư?
Cô nhìn Giang Cung Tuấn bằng ánh mắt kỳ quái.
Giang Cung Tuấn cũng không hiểu nỗi tại sao Thiên Linh Chi lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái đó, anh sờ sờ cái mũi và hỏi: “Sao… sao lại nhìn tôi như vậy?”
Thiên Linh Chi nói: “Ngoại giới bây giờ nghèo khó đến mức không khỏi lo lắng chuyện cơm nước đến vậy sao?”
Giang Cung Tuấn không biết tình hình của đại lục Thiên Long ra sao, anh cũng không biết cái thế giới này là thế nào.
Anh nói sơ qua tình huống hiện tại của trái đất cho Thiên Linh Chi.
Nghe vậy, Thiên Linh Chi cũng đã hiểu ra mọi chuyện: “Hóa ra trái đất lại tụt hậu so với đại lục Thiên Long nhiều như vậy.
Theo tôi được biết, đại lục Thiên Long vốn đã xếp hạng rất thấp trong số các thế giới ở khe nứt được phong ấn, vậy mà trái đất thậm chí còn xếp sau cả đại lục Thiên Long.”
Giang Cung Tuẩn ngơ ngác nhìn Thiên Linh Chi hỏi: “Cô… cô có thể giúp tôi không?”
Vẻ mặt Thiên Linh Chi có chút khó xử: “Thật ra tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng bây giờ đất nước tôi đang đứng trước khủng hoảng.
Phụ hoàng tôi yêu cầu tôi mang bảo vật rời đi cho nên bây giờ tôi xũng không biết ở để đô đang xảy ra chuyện gì nữa.
Hơn nữa Ám Điện còn là thế lực đáng sợ nhất ở thế giới này, ngay cả là hoàng tộc Thiên Long của tôi cũng không phải đối thủ của họ.
tôi rất lo cho phụ hoàng…”
Thiên Linh Chi vô cùng khó xử.
Cô ấy thực lòng rất muốn giúp đỡ Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ đến cả bản thân cũng khó bảo vệ huống chi là giúp người khác.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hỏi: “Ám Điện mạnh lắm sao?” “Phải nói thế nào đây?”
Thiên Linh Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Điện chủ của Ám Điện là một trong những người mạnh nhất ở đại lục Thiên Long.
Nếu như lão tổ của tộc tôi vẫn chưa quy tiên thì may ra còn có thể sẽ đối phó được với hắn.
Nhưng… nhưng đáng tiếc rằng lão tổ của tôi đã quy tiên vào ba mươi năm về trước.
Bây giờ tộc của tôi thực sự không có một cường giá nào có đủ khả năng để đối chiến với điện chủ của Ám Điện”.
“Vậy cô nói xem, vị điện chủ của Ám Điện rốt cuộc là đang ở cảnh giới nào?”
Giang Cung Tuấn biết rõ muốn có đủ lương thực, anh chỉ còn cách giúp Thiên Long Quốc vượt qua thời điểm khó khăn này.
“Đã bước vào nhập thánh” Vẻ mặt Thiên Linh Chi vô cùng nghiêm túc.
Cảnh giới như vậy là sự tồn tại mà cô ấy vẫn luôn hướng tới.
Cô ấy chỉ hy vọng lần này không có điện chủ của Ám Điện không đến để đồ.
Bằng không kiếp nạn này e là khó tránh khỏi.
Sau khi biết được thực lực của điện chủ Ám Điện, Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Chuyện này vậy thì quá đơn giản rồi! Hay là như vậy đi, tôi với cô sẽ làm một giao dịch, được chứ?”
“Ờ thì cũng được.
Nhưng mà là giao dịch gì?”
Thiên Linh Chi nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi sẽ giúp tộc của cô vượt qia qua khoảng thời gian khó khăn này bằng cách tiêu diệt Ám Điện.
Nhưng bù lại cô phải cho tôi thật nhiều lượng thực để tôi mang về Trái Đất.
Cô thấy sao?”
“Anh… anh nói thật chứ?”
Thiên Linh Chi kích động nhìn Giang Cung Tuấn, đại lục Thiên Long có thể thiếu thứ gì nhưng chắc chắn một điều rằng đó không phải lương thực.
Hơn nữa nó không phải là những lương thực bình thường, mà là được gieo trồng bằng phương pháp đặc biệt.
Sau khi kích động, Thiên Linh Chi bình tĩnh trở lại rồi hỏi: “Điện chủ Ám Điện đã đạt tới cảnh giới nhập thánh rồi đó.
Anh… anh thật sự giết được tên đó sao?”
“Tất nhiên”
Về chuyện này Giang Cung Tuấn vô cùng tự tin.
Đến cả Tiềm Thi đạt đến nhập thánh cấp ba anh còn giết được thì chỉ một tu sĩ mới bước vào nhập thánh đã có là gì.
“Được rồi, tôi hứa với cô.”
Thiên Linh Chi kích động đứng lên và nói: “Việc này không nên chậm trễ, đi chúng tôi lập tức lên đường”
Cô lo lắng rằng có thể ở để đô sẽ xảy ra chuyện gì đó không may.
Nghĩ tới chuyện gia tộc sẽ gặp rắc rối, cô ấy muốn tức tốc trở về để đồ.
Giang Cung Tuần liếc nhìn chung quanh rồi nói: “Không cần vội, đợi đến trời sáng rồi mới đi cũng không muộn.”
Thiên Linh Chi thực sự rất lo lắng cho gia tộc.
Nhưng khi nghe Giang Cung Tuấn nói rằng sẽ cùng đi vào rạng sáng, cô ấy cũng không nói gì thêm mà ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Vấn đề lương thực tạm thời đã được giải quyết, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Bây giờ, anh lại có chút hứng thú với bảo vật của Thiên gia.
Đây rốt cuộc là loại bảo vật gì? Nó thực sự là có liên quan đến phong ấn sao.
Anh nhìn Thiên Linh Chi đang ngồi trên tảng đá, hỏi với một nụ cười rạng rỡ: “Công chúa Linh Chi, bảo vật của tộc cô rốt cuộc là thứ gì? Tại sao khi phong ấn bị nới lỏng, nó lại xuất hiện dị tượng? Chuyện này có liên quan gì đến phong ấn?”
Thiên Linh Chi không yên tâm mà lắc đầu.
Thật lòng mà nói cô cũng không biết gì nhiều về bảo vật gia truyền của tộc cô ấy.
“Bảo vật đó là cái gì, có thể cho tôi xem một chút được không?”
“Chuyện này…” Thiên Linh Chi có chút do dự.
Dù gì thì đây cũng là bảo vật gia tộc truyền lại, sao cô có thể tùy tiện đem cho người ngoài xem được.
“Khó xử vậy sao? Tôi chỉ là tò mò nên mới hỏi thử một chút thôi, cô cứ coi như là tôi chưa nói gì đi nhé”
Nhìn thấy vẻ mặt không được tình nguyện của Thiên Linh Chi, Giang Cung Tuấn có hơi từ bỏ ý định, không nói thêm nữa.
Thiên Linh Chi nhìn Giang Cung Tuấn, rồi rơi vào trầm tư.
Giang Cung Tuấn cứu cô ấy.
Hơn nữa, thực lực của anh lại còn rất mạnh.
Nếu anh đã có thể tự tin tiêu diệt được Hắc Điện như vậy thì nếu anh muốn cướp bảo vật của cô, cô cũng không có cách nào phản kháng.
Sau hồi lâu suy nghĩ, cô ấy nói: “Thật ra bảo vật gia truyền của tộc tôi cũng chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi.”
Nói xong, cô ấy lấy ra ngọc bội đưa cho Giang 0 g Tuấn và nói: “Chính là cái này”
Giang Cung Tuấn tò mò cầm lấy.
Anh cầm trong tay, cẩn thận xem xét.
Miếng ngọc bội này không lớn lắm, nó có hình tròn bao phủ xung quanh là một màu đỏ, đỏ như máu.
Cầm ngọc bội trên tay anh cảm nhận được một chút ấm áp còn sót lại trên đó.
Anh xem đi xem lại, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.
“Đây sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn trở nên kỳ lạ, anh nhìn Thiện Linh Chi và hỏi: “Miếng ngọc bội này là thứ gây chú ý tới Ám Điện sao?”
“Đúng vậy”
Thiên Linh Chi gật đầu nói: “Từ khi phong ấn có dấu hiệu nới lỏng, miếng ngọc bội này đã không ngừng xuất hiện dị tượng.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Là dị tượng gì?”
Thiên Linh Chi trả lời: “Có một lần, ngọc bội này huyễn hóa ra huyết quang, huyết quang đó bay lên trời và phản chiếu hình ảnh, trong đó có cảnh vô số cường giả chiến đấu mãnh liệt máu chảy thành sông.”
“Cuối cùng thì những người này đều chết trong trận chiến, bị chôn vùi trong một thế giới hoang tàn, nơi này cũng biến thành những ngôi mộ chất đống”.
Thiên Linh Chi nói sơ qua những dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện trên ngọc bội.
Còn chuyện tại sao ngọc bội lại có những dấu hiệu này thì cô cũng không rõ.
Mà ngay cả những cường giả trong gia tộc của cô cũng không biết.
Bởi vì mặt ngọc bội này đã được lưu truyền rất nhiều đời.
Những manh mối liên quan tới nó đều đã mất tích trong lịch sử, gia tộc họ chỉ biết chắc một điều là lại lịch của mảnh ngọc này rất lớn cụ thể là được lưu truyền từ thời thượng cổ.
“Nó chính là Táng Ngọc.”
Đúng lúc này trong đầu Giang Cung Tuấn vang lên một giọng nói.
Khi giọng nói truyền đến trong đầu Giang Cung Tuấn hiện ra hình ảnh bên trong tiên phủ.
Khí Linh đứng trước cổng lớn của Tiên phủ nói.
Giang cung Tuấn biết ngay đây là giọng nói của Khí Linh, anh lập tức liên hệ với Khí Linh bên trong tiên phủ, hỏi: “Táng Ngọc là cái gì?”
Khí linh nói: “Vào thời thượng cổ chư thiên nổ ra giao chiến khiến vô số người chết và bị thương.
Ngay cả cường giả cấp bậc đại để cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Sau khi trận chiến kết thúc, nơi các cường giả ngã xuống xuất hiện vong linh lảng vãng khắp nơi.
Hơn nữa vô số ý niệm của các cường giả lưu lại còn ngưng kết thành một miếng ngọc bội mà ngọc bội đó cũng chính là Táng Ngọc đang trong tay anh”
Lời giải thích của khí linh khiến Giang Cung Tuấn có chút kinh ngạc.
Anh không ngờ miếng ngọc bội nhỏ xíu này lại có nguồn gốc khủng khiếp đến như vậy.
Khí linh nói tiếp: “Có ngọc bội này trong tay sẽ có thể tiến vào lăng mộ Chư Thần.
Nghe nói trong lăng mộ còn có truyền thừa của Chư Thần để lại.
Năm đó, ngay cả Kinh Hồng đại để cũng đã từng cất công đi tìm Táng Ngọc ở khắp nơi thậm chí là lật tung mọi ngóc ngách trên thế giới.
Nhưng chỉ tiếc là công sức của ông rồi cũng chỉ như công dã tràng, đến cả một chút manh mối cũng không tìm thấy “Chủ nhân, ngọc bội này là một thứ vô cùng xa xưa.
Ngay cả vào thời của Kinh Hồng đại đế nó cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Người ta nói rằng Táng Ngọc này ẩn chứa những bí mật vô cùng to lớn.”.