*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Thần tới tìm Thiên Tử, chính là để thử gã ta.
Thiên Tử phản ứng rất mạnh mẽ.
Giang Thần cũng đại khái có thể phán đoán ra mục đích của Thiên Tử.
Thiên Tử cùng người nuôi cổ có quan hệ mật thiết.
Hơn nữa ở thành phố kế bên còn có một khu căn cứ bí mật để nghiên cứu.
Ngay cả tình báo của Quỷ Kiến Sầu cũng không thể tìm hiểu rõ ràng.
Hiện tại đại khái anh đã biết, căn cứ nghiên cứu này hẳn là có quan hệ với cổ độc.
“Đi dạo xung quanh”
Giang Cung Tuấn nói với Hứa Linh.
“Vâng.”
Hứa Linh gật đầu, đẩy Giang Cung Tuấn, đi lại khắp nơi.
Thiên Tử lên xe.
Tài xế lái xe rời đi.
Gã ta ngồi ở hàng phía sau, trong thần sắc có một chút tối tăm.
Gã không nghĩ tới, sự nhạy bén của Giang Cung Tuấn mạnh mẽ như thể, chỉ bởi vì thân trúng cổ độc, là có thể hiểu biết nhiều như vậy.
Chỉ là chuyện trăm năm trước, người biết được không nhiều lắm.
Thậm chí có thể nói biết những bí ẩn đó đều đã chết sạch, Giang Cung Tuấn rốt cuộc là làm sao mà biết được? Hiện tại Giang Cung Tuấn bị phế đi.
Nhưng mà lời nói hôm nay của Giang Cung Tuấn làm cho gã ta lại lần nữa có cảm giác nguy hiểm.
Gã ta cảm thấy, hẳn là nên tìm cơ hội giết Giang Cung Tuấn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Mà Giang Cung Tuấn cũng biết, anh tới tìm Thiên Tử, chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Tử chú ý, như vậy anh sẽ có nguy hiểm.
Nhưng anh vẫn phỉa tới, bởi vì anh không chắc chắn phỏng đoán trong lòng, chỉ có hiểu biết được Thiên Tử rốt cuộc muốn làm gì, anh mới có thể nghĩ đối sách.
Hứa Linh đẩy anh đi xung quanh phủ Thiên Tử.
Mà anh thì vẫn luôn ở suy nghĩ.
Anh cảm thấy một mình Thiên Tử chưa chắc có thể làm ra kế hoạch lớn đến như thế.
Nếu kế hoạch thành công, sẽ làm điên đảo toàn thế giới.
Anh cảm thấy sau lưng Thiên Tử còn có người.
Lại hoặc là có thể nói, Thiên Tử còn có đồng lõa, hơn nữa đều là một đám nhân vật lớn có quyền cao chức trọng.
Nghĩ đến đây, Giang Cung Tuán lại đau đầu, không khỏi duỗi tay xoa huyệt Thái Dương.
“Anh Giang, anh lại đang suy đoán đấy hả?”
Phía sau truyền đến tiếng quở trách cảu Hứa Linh: “Đã nhắc nhở anh rồi, virus trong cơ thể anh rất quỷ dị, anh có thể không hoạt động thì đừng hoạt động, thân thể không thế hoạt động, đại não cũng không thể hoạt động, tế bào đại não của anh càng sinh động, tốc độ virus xâm lấn đại não càng nhanh”
“Đã biết”
Giang Cung Tuấn xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng gật đầu, nói một cách sai bảo: “Nơi này cũng không có gì để dạo, trở về đi, cảm giác có chút buồn ngủ, trở về ngủ một giấc”
“Được.”
Hứa Linh đẩy Giang Cung Tuấn rời đi.
Rất nhanh đã trở về tới khách sạn.
Giang Cung Tuấn nằm ở trên giường, tựa như một con cá mặn, không hề nhúc nhích.
Hứa Linh lại sợ anh mệt nhọc, ở một bên mát