*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Sở Vi muốn tổ chức tiệc sinh nhật linh đình Vết thương của Đường Sở Vi không nghiêm trọng lắm, sau khi băng bó vết thương trên mặt xong, ở lại bệnh viện theo dõi cả đêm rôi mới vê nhà.
Giang Vũ Bảo đích thân đưa cô về nhà.
Nhà họ Đường.
Khuôn mặt Hà Diệp Mai lộ ra vẻ lo lắng, bà ta hỏi: “Sở Vi, con làm sao vậy, cả đêm không về, giờ lại biến thành như này?”
“Mẹ, con không sao.”
“Còn cậu này là?” Ánh mắt của Hà Diệp Mai dừng lại trên người Giang Vũ Bảo, thấy vẻ ngoài đẹp trai, có phong thái, bà ta kéo Đường Sở Vị, nhỏ giọng hỏi.
“Cháu chào cô, cháu tên là Giang Vũ Bảo”
Giang Vũ Bảo tự giới thiệu bản thân, nói: “Cháu là người nhà họ Giang ở thủ đô, nhà cháu có nhiều cơ sở kinh doanh, tài sản hơn ba nghìn tỷ, ví dụ tập đoàn Giang Lý, đó là công ty mẹ của các tập đoàn nhà họ Giang.
“À, thì ra là tập đoàn Giang lý có giá trị nghìn tỷ đó ư?” Hà Diệp Mai thốt lên với vẻ ngạc nhiên.
Giang Vũ Bảo gật đầu: “Vâng ạ, tập đoàn Giang Lý chỉ là một tập đoàn dưới trướng nhà họ Giang của cháu thôi ạ, nhà họ Giang cháu vô cùng giàu có.’ Giang Vũ Bảo đã hỏi rõ tình hình nhà họ Đường từ trước.
Anh ta biết Hà Diệp Mai thích tiền.
“A, cậu Giang, cậu ngôi xuống đi, Sở Vi, con còn đứng ngây người ở đấy làm gì, còn không mau đi pha trà cho cậu Giang.
“Vâng ạ.
Đường Sở Vi đi pha trà.
Hà Diệp Mai bắt chuyện nhiệt tình với Giang Vũ Bảo.
Hỏi thăm gì.
Giang Vũ Bảo cũng đều bình tĩnh trả lời.
“Anh Giang, uống trà đi, lần này tôi thực sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thực sự không biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì” Đường Sở Vi bưng trà ra, nói với vẻ mặt cảm kích.
Giang Vũ Bảo xua tay, nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
“Được rồi, Sở Vi, ngày mai là sinh nhật tuổi hai mươi tám của con, con định tổ chức sinh nhật ở đâu?” Hà Diệp Mai mở miệng hỏi.
“Con, con còn chưa tìm, cứ đơn giản là được thôi ạ”
“Sao có thể thế được” Hà Diệp Mai lập tức tỏ vẻ không vui: “Sao có thể làm đơn giản được, lần này chúng ta phải phô trương, bỏ ra mấy chục tỷ tổ chức sinh nhật, mời tất cả những nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Tử Đằng”
“Sở Vi, ngày mai là sinh nhật của cô sao?”
Giang Vũ Bảo giả vờ ngạc nhiên.
“m” Đường Sở Vi gật đầu.
Giang Vũ Bảo cười nói: “Phô trương, phải phô trương, cô Diệp Mai nói rất đúng, chúng ta phải làm linh đình, sang trọng, để cho mọi người biết Đường Sở Vi đã hai mươi tám tuổi.”
“Đúng vậy, phải làm như vậy.’ Hà Diệp Mai cười tươi đến mức không thể khép miệng lại được.
“Vậy cũng được ạ” Đường Sở Vi gật đầu với vẻ bất lực.
Hà Diệp Mai kéo Đường Sở Vĩ và nói: “Sở Vị, chúng ta đến biệt thự nhà họ Đường, nói với nhà họ Đường về kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật”
Hà Diệp Mai bắt đầu tính toán chuyện tổ chức sinh nhật cho Đường Sở Vi.
Còn Giang Cung Tuấn thì trở về Nội Kinh các, anh nằm trên ghế sô pha, không biết đang làm gì.
Trước đây, khi còn ở bên Đường Sở Vi, Đường Sở Vi là tất cả của anh, nhưng bây giờ đánh mất Đường Sở Vi, anh thấy mình không có việc gì để làm, cả ngày đều ủ rũ bơ phờ.
Tỉng Ting Ting.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, bật TV LCD lên, nhìn vào màn hình thấy hình ảnh ở cổng.
Trước cửa biệt thự Nội Kinh các, đang có một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc đỏ xoăn gợn sóng đứng ở đó.
“Sao cậu ấy lại đến đây?” Giang Cung Tuấn nhíu mày.
“Giang Cung Tuấn, cậu mở cửa đi, tôi biết cậu ở bên trong”
Giọng nói của Hứa Linh vang lên.
Giang Cung Tuấn bấm điều khiển từ xa.
Cánh cửa sắt của Nội Kinh các được mở ra.
Hứa Linh bước vào.
Đi vào Nội Kinh các như thể đi vào cung điện vậy.
Cô ta đi vào, sau đó đứng một chỗ nhìn, nhìn tàn thuốc đầy trên bàn, không khỏi nhíu mày: “Sao lại thế này, cậu đã hút bao nhiêu vậy?”
“Ngồi xuống đi”
Giang Cung Tuấn nhìn Hứa Linh với dáng vẻ lười biếng.
“Trong tủ lạnh có đồ uống, muốn uống gì thì tự lấy: “Giang Cung Tuấn, cậu có thể tỉnh lại một chút không, không phải chỉ là ly hôn thôi sao, có chuyện gì lớn đâu, nếu không bỏ xuống được thì đuổi theo, cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu, là dáng vẻ gì?” Hứa Linh trách mắng, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Hứa Linh, cậu đến đây để cười nhạo tôi à, nếu là vậy thì cậu thấy rồi đấy, mời cậu đi về.”
Hứa Linh ngồi xuống, để túi xách sang một bên, cầm khăn giấy trên bàn lên, bắt đầu lau tàn thuốc trên mặt bàn.
Vừa lau dọn vừa nói: “Ngày mai là sinh nhật thứ hai mươi tám của Đường Sở Vĩ, Đường Sở Vi định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật linh đình, đã chọn địa điểm, là khách sạn Tử Đằng.
“Ö, vậy hả?”
Giang Cung Tuấn ngây người một lúc lâu mới nói.
Trước đây anh đều nhớ rõ sinh nhật của Đường Sở Vi, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên nhất thời anh không nhớ ra.
‘Ừm?
Hứa Linh gật đầu và nói: “Đã gửi thiệp mời cho tôi, tôi chỉ nói cho cậu biết một tiếng thôi, cậu có đi hay không là tùy cậu”
“Quên đi, không đi.”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ủ rũ bơ phờ, anh nói “Đi thì thế nào cũng bị trách măng, bị coi thường.”
“Ai bảo cậu đi với thân phận này, sao không dùng thân phận khác để đi?”
“Giang Cung Tuấn kia đã chết, sẽ không bao.
giờ xuất hiện nữa”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu Từ sau khi tập đoàn Giang Long bị giải thể, thân phận Giang Cung Tuấn kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Đây mới thực sự là dáng vẻ thật sự của anh Bây giờ anh mới là chính anh.
Không cần phải đeo mặt nạ để làm một người khác.
“Đúng rôi…”
Hứa Linh nhớ ra chuyện gì đó, cô ta hỏi: “Cậu có biết chuyện về Nam Cương không?”
Hứa Tình cũng thở dài thườn thượt.
“Vậy sau này, cậu định làm gì?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu Đối với chuyện sau này, anh thực sự chưa có tính toán gì.
Đánh mất Đường Sở Vi, anh như thể mất đi mục đích sống của mình, lạc ở ngã tư đường, không biết mình phải đi hướng nào.
“Đi một bước rồi tính một bước, vẫn phải tiếp tục sống, đợi khi nào giải quyết xong những chuyện hóc búa kia, cải cách lại thủ đô, đất nước hòa bình, cuộc sống của người dân ổn định, không còn những kẻ phản bội làm hại quốc gia, tôi muốn đi vòng quanh thế giới.”
Giang Cung Tuấn muốn sống ở ẩn, không quan tâm đến cái gì, không cần cái gì.
Nhưng anh không thể.
Nước Đoan Hùng nhìn có vẻ yên bình.
Nhưng gió đang bắt đầu nổi lên ở thủ đô.