*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tìm được cuốn hạ của sách thuốc, tạm thời thân thể Giang Cung Tuấn đã không còn đáng lo lắng.
Nhưng anh còn rất nhiều điều cần làm.
Chẳng qua bây giờ anh chỉ có một thân một mình, nếu không ai giúp đỡ thì sẽ nửa bước khó đi.
Độc Bộ Vân là một ứng cử viên rất phù hợp.
Anh lại đi tới khu chung cư mà Tiêu Dao Vương thu xếp cho Độc Bộ Vân.
Khu chung cư này có rất nhiêu quân nhân canh gác, mục đích của họ chính là trông coi Độc Bộ Vân.
Chỉ cân Độc Bộ Vân muốn rời đi, những người này không thể giữ chân gã ta.
Độc Bộ Vân cũng không rời đi mà ở lại đây mấy ngày.
Giang Cung Tuấn mở cửa vào nhà.
“Ái chà, tới rồi à?”
Anh vừa vào nhà thì Độc Bộ Vân đứng dậy, cười nghênh đón: “Gây ra động tĩnh lớn như thế, tôi còn tưởng cậu chết rôi chứ.
Mạng của cậu lớn thật đấy”
Giang Cung Tuấn cười khẽ, đi vê phía sofa rồi ngồi xuống.
Bây giờ thân thể anh rất suy yếu, đứng lâu rất mệt.
Độc Bộ Vân tiện tay ném một điếu xì gà cho anh.
Giang Cung Tuấn nhận lấy.
Độc Bộ Vân ngồi xuống hỏi: “Cậu lặn xuống nước, tìm thứ gì trong hang động vậy?”
Giang Cung Tuấn vươn tay: “Mượn bật lửa”
Độc Bộ Vân ném một chiếc bật lửa cho anh.
Giang Cung Tuấn châm điếu xì gà, rít vào một hơi, lại bị sặc ho khan.
Hứa Linh lập tức vỗ sau lưng cho anh.
Giang Cung Tuấn khoát tay, nói: “Không sao.”
Độc Bộ Vân nhìn Giang Cung Tuấn bằng ánh mắt rất sắc bén, Giang Cung Tuấn cảm giác như bị một con diều hâu theo dõi.
“Cũng không có gì, chẳng qua là đi tìm tâm pháp tu luyện nội gia”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Độc Bộ Vân cả kinh đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn hỏi: “Tìm tâm pháp tu luyện nội gia ư?”
“Ừ”
“Tìm được không?”
“Dĩ nhiên là được”
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Lần này tôi tới tìm ông, vẫn câu nói cũ, có muốn hợp tác với tôi không?”
Độc Bộ Vân ngồi xuống.
Gã đang phán đoán Giang Cung Tuấn nói thật hay là nói dõi.
Gã là người sáng lập ra Hắc Điện, chuyện xảy ra mấy ngày trước ở núi Long Bỏ đã truyên khắp giới lính đánh thuê, đương nhiên gã cũng có con đường biết được chuyện này.
Gã suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Giang Cung Tuấn, tôi không muốn chết, tôi không muốn vì chuyện hợp tác với cậu mà chết không có chỗ chôn.
Cho dù cậu chiếm được tâm pháp tu luyện nội gia, tu luyện ra chân khí, trở thành đại tông sư võ đạo thì cậu cũng không có thực lực để chống đỡ hết thảy”
“Vậy à?”
Giang Cung Tuấn cười, không cho là đúng.
Độc Bộ Vân nói tiếp: “Số lượng đại tông sư võ đạo ở Đại Lan này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Cho dù là vậy, tôi cũng vẫn muốn thử một lần.
Ai họa loạn thiên hạ, tôi sẽ là kẻ địch của người đó.
Tôi đã biết thái độ của ông, tôi không có khả năng cho ông sống sót ở ngoài, bây giờ ông chỉ có hai con đường, thứ nhất là quay về tù, thứ hai là chết”
“Chỉ bằng dáng vẻ của cậu lúc này sao?”
Sắc mặt Độc Bộ Vân trầm xuống.
Giang Cung Tuấn liếc gã, thản nhiên nói: “Đừng quên ông đã uống độc dược do tôi chế tạo ra.
Trong thiên hạ này không ai có thể giải loại độc do tôi chế tạo.
Thời gian phát độc là mười ngày, trong vòng mười ngày, nếu ông không uõng thuốc giải thì chắc chắn sẽ chết! Ông tính toán đi, từ khi ông ra tù tới bây giờ mới mấy ngày trôi qua?”
“Giang Cung Tuấn, cậu đang ép tôi đấy hả?”
Sắc mặt Độc Bộ Vân trầm xuống, tỏa ra sát khí.
“Ép ông đấy, chính ông chọn đi.
Hợp tác với tôi, sau khi thành công thì chẳng những có thể miễn hết mọi tội ác cho ông mà còn có thể lưu danh thiên cổ”
- ---------------------------