*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Cương, Giang Cung Tuấn nhất định phải quay lại.
Anh nhất định phải tiếp tục cầm kiếm lên và giết những kẻ pháp luật không thể trừng trị.
Mặc dù lúc này anh cần người ở bên cạnh, đặt biệt là những người mạnh mẽ như Bát Bộ Thiên Long, có những người mạnh ở bên anh sẽ làm việc dễ dàng hơn.
Nhưng những người này đã bị lộ.
Giờ có họ ở đây anh sẽ không dễ hành động.
"Đúng vậy."
Mọi người không nói về việc đó nữa.
Giang Cung Tuấn gật đầu: "Được rồi lập tức trở về đi, chuyện ở thành phố Tử Đằng các người không cần bận tâm”
"Lão đại, thuốc giải...
Lãng Long bối rối nhìn Giang Cung Tuấn, anh ta bị Giang Cung Tuấn cho uống độc dược.
Trong khoảng thời gian này, anh ta sợ độc phát tác mà chết.
Giang Cung Tuấn khẽ cười nói: "Anh cứ đi tìm Tiểu Hắc đi, Tiểu Hắc sẽ đưa thuốc giải cho anh”
“Vâng”
Mọi người gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Cung Tuấn, Hứa Linh và Độc Bộ Vân.
Độc Bộ Vân ngôi trên sô pha, hai chân bắt chéo, tay kẹp một điếu xì gà, mỉm cười: "Tôi cứ tưởng anh có bản lĩnh lớn thu phục được những tên sát thủ như vậy.
Hóa ra là dùng độc dược để không chế, khiến cho họ phục tùng mệnh lệnh.
Thật giỏi”
Giang Cung Tuấn lúc này mới nhìn tới Độc Bộ Vân.
Người này là truyên kỳ trong giới sát thủ.
Là vua của những kẻ chuyên đi giết người.
Anh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm ở Độc Bộ Vân, như thế chính mình đang đối đầu với một con rắn độc, luôn phải cẩn thận nếu không sẽ bị nó căn cho một phát.
Một lúc sau, anh mới nói: "Tôi đã cứu ông ra, bây giờ tới phiên ông thực hiện lời hứa của mình, tống khứ chất độc trong cơ thể tôi ra”
Giang Cung Tuấn mất công đem Độc Bộ Vân từ trong địa lao cứu ra, chính là bởi vì Độc Bộ Vân chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra anh trúng cổ độc, ông ta nói ông ta có biện pháp giải độc.
Nếu không, anh cũng sẽ không mất công đem một sát thủ chỉ vương từ trong địa lao cứu ra.
Khi Giang Cung Tuấn nói về cổ độc, vẻ mặt của Độc Bộ Vân cũng trở nên nghiêm nghị, ông ta hỏi: "Ai là người đã hạ cổ độc lên người cậu?" Giang Cung Tuấn lấy điện thoại di động ra, từ trong điện thoại di động mở ra một bức ảnh chân dung do họa sĩ vẽ, đưa cho Độc Bộ Vân xem: "Chính là tên này.”
Khi Độc Bộ Vân nhìn thấy ảnh của Mộ Dung Tập trong tay Giang Cung Tuấn thì đầu lông mày cau lại.
Giang Cung Tuấn hỏi: "Làm sao vậy, ông quen biết anh ta sao?" "Làm sao có thể không quen biết”
Khuôn mặt của Độc Bộ Vân mang theo một tia sát khí.
Giang Cung Tuấn không khỏi liếc nhìn Độc Bộ Vân nhiều hơn, người này sát khí thật kinh khủng.
Sát khí này, cả anh cũng phải run lên.
"Ông cùng hắn ta có thù oán gì sao?" Độc Bộ Vân trả lại điện thoại cho Giang Cung Tuấn, tự mình hút một ngụm thật sâu điếu xì gà trong tay, gật đầu: "Người này tên Mộ Dung Tập.
Hắn ta là hậu duệ của cổ độc trăm năm trước và là kẻ thù diệt môn của tôi.
Ba mươi năm trước, chính cậu ta mang người tới diệt toàn bộ người thân của tôi."
"Ông cũng biết cổ độc?" Giang Cung Tuấn vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao lại không biết."
Độc Bộ Vân hít một hơi thật sâu rồi nói: "Bởi vì tôi cũng là một hậu duệ của cổ độc”
"Thật sao?”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cảm thấy hứng thú.
"Nói một chút vê nó cho tôi nghe" Anh không ngờ rằng Độc Bộ Vân vậy mà cũng là hậu duệ của Cổ Môn này.