Mục lục
Chiến thần xuất kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 900: Các biệt​




Sau khi Đường Sở Vi để lại cho nhà họ Đường một phong thư thì biến mất.



Trong thư cô để lại thông tin, muốn cao chạy xa bay với Giang Cung Tuấn, đi khắp thế giới. Thật ra, lúc này cô và Giang Cung Tuấn vẫn còn ở thành phố Tử Đằng.



Chỉ có điều, không ở nhà họ Đường mà là ở Nội Kinh các.



Giang Cung Tuấn cũng có ý nghĩ muốn thoái ẩn.



Anh muốn cứ đi như thế với Đường Sở Vi. Nhưng Đường Sở Vi lại nói, bây giờ Giang Cung Tuấn vẫn còn quá nhiều chuyện phải lo.



Đường Sở Vị nói, người bên cạnh Giang Cung Tuấn vẫn còn chưa sắp xếp xong.



Hứa Linh, Giang Vô Song, Y Đình Thi gì đó, còn có Đan Thiến.



Những người này, Đường Sở Vi đều nhìn vào trong mắt.



“Cho anh thời gian mấy ngày, đi xử lý những chuyện này đi.” Đường Sở Vi cho Giang Cung Tuấn đủ thời gian, để Giang Cung Tuấn đi xử lý những mối quan hệ phức tạp này. Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bất lực. Vốn dĩ anh nghĩ cứ thế mà đi luôn.



“Sở Vi, không cần phải làm như thế chứ?”



“Sao lại không cần?”



Đường Sở Vị trở mặt, nói: “Em đều biết tâm tư của bọn họ, anh cứ đi như vậy, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Lẽ nào anh muốn bọn họ đợi anh cả đời sao? Cả đời đều ôm ý niệm này sao?”



“Được, được rồi, anh đi gặp bọn họ”



Giang Cung Tuấn không còn cách nào khác.



Anh không muốn đối mặt, trước giờ đều lực chọn né tránh, nhưng bây giờ là lúc không thể không đối mặt được.



Sở Vi nói đúng, không giải quyết những chuyện này, trong lòng anh sẽ luôn có vướng mắc.



“Thế mới đúng” Trên mặt Đường Sở Vi nở nụ cười rạng rỡ. Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Y Đình Thi trước, Trong số những người này, người anh nợ nhiều nhất chính là Y Đình Thi, đột ngột phát sinh quan hệ với cô ta, còn mơ hồ cho cô ta một lời hứa.



Nhưng, anh lại không thể nào thực hiện được lời hứa đó.



Sau khi Y Đình Thi nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, kích động không thôi.



Hẹn xong địa điểm gặp mặt, cô ta thay bộ váy mới mua, trang điểm cho mình thật xinh đẹp, tràn đầy thích thú đi đến điểm hẹn.



Thành phố Tử Đằng.



Trong một quán cà phê bình thường.



Trong quán.



Y Đình Thi mặc một bộ váy mỏng màu trắng, tóc dài cuộn lên, tạo lên một cảm giác như con gái cưng vậy.



Ngũ quan cô ta tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, trên gương mặt trắng nõn còn hơi ửng hồng. Lúc này cô ta đang rất căng thẳng, hai tay không ngừng nắm lấy góc áo, cô ta cúi đầu, không dám nhìn Giang Cung Tuấn.



“Đình Thi”



Giang Cung Tuấn mở miệng trước, đánh vỡ sự yên lặng.



“Vâng”



Y Đình Thi ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn, trong nét mặt con mang theo sự kích động không thể che giấu được.



Giang Cung Tuần nhìn thấy vẻ mặt của cô thay đổi, trong lòng cũng rất bất lực, anh hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại thái độ của mình, nói: “Lâu rồi không gặp, em vẫn tốt chứ?”



“Vâng, rất tốt”



Y Đình Thi gật đầu nói: “Hơn một năm nay, em đều nghiêm túc luyện võ, dưới sự chỉ điểm của sư phụ, bây giờ em cũng có thể tu luyện ra chân khí, trở thành một võ giả rồi. Có điều công phu của em tương đối thấp, không thể nào giúp anh được”



Nói xong, cô ta cúi đầu.



Hình như bởi vì không thể giúp được Giang Cung Tuấn mà đang tự trách vậy.



Giang Cung Tuấn thấy vậy, lời nói trong lòng, không biết nên nói ra thế nào.



Anh sợ nói ra sẽ làm tổn thương Y Đình Thi, cô ta sẽ làm điều thái quá.



Nhưng hôm nay nhất định phải giải quyết.



Anh lấy Long Nguyên mình lấy được ra, đặt lên trên bàn, đưa cho Y Đình Thi.



“Đây là cái gì?”.



Y Đình Thi hoang mang.



Giang Cung Tuấn giải thích: “Đây là Long Nguyên, là thứ mà bao nhiêu võ giả đều muốn có, vô số võ giả bởi vì Long Nguyên này mà tranh nhau đến đổ máu”



“A?”



Y Đình Thi ngạc nhiên, vội vàng xua tay: “Vật quý hiếm như vậy, em không dám nhận đầu”



Giang Cung Tuấn vội vàng nói: “Đình Thi, em nghe anh nói”



Y Đình Thi nhìn Giang Cung Tuấn.



Lúc này, dường như cô ta đã biết Giang Cung Tuấn muốn nói cái gì, khóe mắt cô ta không ngừng rơi nước mắt.



“Chuyện lúc đầu là một tai nạn, đã tạo cho em tổn thương.



Giang Cung Tuấn nói, đứng lên, cúi người thật sâu.



“Anh ở đây, chính thức nói một câu xin lỗi với em”.



“Xin lỗi”



“Anh không thể hoàn thành lời hứa của anh với em”



“Vốn dĩ, anh nên sớm nói rõ ràng với em, nhưng bởi vì rất nhiều chuyện, cho nên kéo dài đến bây giờ”



Y Đình Thi không ngừng rơi nước mắt.



Cô ta sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng từ trước đến nay, cô ta đều ôm một tia ảo tưởng.



Lúc này, cô ta không buồn lắm, ngược lại có một cảm giác giải thoát.



“Anh Giang, anh không cần phải tự trách” Y Đình Thi cười nói.



Mặc dù cô cười, nhưng nước mắt vẫn chảy.



Cho dù như vậy, cô ta cũng cố gắng an ủi Giang Cung Tuấn, để Giang Cung Tuấn không cần phải tự trách, không cần áy náy, không cần có lo lắng.



Y Đình Thi có thể nhìn rõ như vậy, Giang Cung Tuấn cũng thở phào một hơi.



“Long Nguyên này, em nhận”



Cô ta biết nếu cô ta không nhận Long Nguyên, Giang Cung Tuấn sẽ có nút thắt trong lòng, chuyện này đối với con đường võ giá của anh, sẽ là một tấm bệnh.



“Em vẫn còn chuyện, em đi trước đây” Ý Đình Thi cầm theo Long Nguyên, rời đi. Giang Cung Tuấn ngồi trên số pha trong phòng riêng một lúc lâu, ngẩn ra tầm mười phút.



Hít.



Một lúc sau, anh mới hít sâu một hơi.



Sau đó anh hẹn Hứa Linh.



Địa điểm vẫn là quán cà phê này.



Chỉ là đối phòng bao khác. Rất nhanh, Hứa Linh đã đến.



Cô ta mặc một bộ váy màu đỏ, mái tóc gợn sóng lớn màu đỏ, trên người có sự ổn định và chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành.



“Giang Cung Tuấn, lâu rồi không gặp”



Cô ta vừa ngồi xuống, đã chủ động chào hỏi với Giang Cung Tuấn, trên mặt nở nụ cười nhẹ, cười đùa: “Hẹn em đến đây, là có chuyện gì vậy?



Không phải là muốn thông báo với em, đến ăn tiệc mừng của anh đấy chứ?”



Hứa Linh vẫn cởi mở như vậy, vẫn luôn nhìn thông suốt.



Giang Cung Tuấn cười nó: “Một hai năm nay, em vẫn luôn giúp anh, anh luôn muốn mời em ăn một bữa cơm, chỉ là luôn không có thời gian. Hôm nay đúng lúc có thời gian, chúng ta ngồi một chút, đợi đến giờ cơm trưa. Em muốn ăn cái gì, thì nói với anh, anh mời em”



“Anh quá khách sáo rồi”



Hứa Linh cười nói: “Giúp anh, cũng là bởi vì em thích làm việc, cho dù không giúp anh, em cũng sẽ đi làm việc.” Giang Cung Tuấn lấy một ống tiêm có kích thước bằng chai nước suối, đưa cho Hứa Linh.



“Máu rồng?”



Hứa Linh ngạc nhiên.



Mặc dù cô ta không quan tâm đến chuyện của giới võ cổ, nhưng chuyện giết rồng vang dội như vậy, cô cũng biết.



Cô ta còn biết, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi cũng đi giết rồng.



Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đây chính là máu rồng mà võ giá nào cũng muốn có, nghe nói máu rồng có thể khiến con người trường sinh, có tuổi thọ vô hạn. Mặc dù anh không biết là thật hay giả, nhưng ở nước Đoan Hùng, quả thật có người trường sinh, hơn nữa ở nước ngoài cũng có”.



“Ai ya, anh quá khách sáo rồi, sao em lại không biết xấu hổ mà lấy chứ?” Hứa Linh cười đùa, nhưng cô ta vẫn nhận lấy máu rồng.



Cô ta là người thông minh. Giang Cung Tuấn đã tặng cô ta vật quý như vậy, dường như cô ta đã đoán ra, Giang Cung Tuấn đến để tạm biệt cô ta.



Mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.



Trường sinh? Đây còn có ý nghĩa gì.



Có tuổi thọ vô hạn, tận hưởng sự cô đơn vô hạn sao?



Nhưng cô ta không hề nói những lời này ra. Cô ta cười đùa hỏi: “Đúng rồi. Bao giờ anh và Sở Vi chính thức tổ chức hôn lễ vậy?”



Giang Cung Tuấn cười nói: “Chắc sẽ không tổ chức hôn lễ đâu, qua mấy ngày nữa, anh và Sở Vi sẽ rời khỏi thành phố Tử Đằng, đi du ngoạn khắp thế giới”



Hứa Linh ồ nhẹ một tiếng.



Trên mặt không có thay đổi gì nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ buồn rầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK