• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Heo vui hay buồn không hề giống nhau, nhưng Diêu Viễn lại chỉ cảm thấy chúng nó thật ồn ào.

Hả?

Hắn gãi gãi đầu, hình như có chỗ nào không đúng rồi.

Bây giờ là mùa hè tháng 8 năm 2001, chính mình đang ngồi xổm trước cửa ra vào của một ngân hàng công thương, đưa mắt nhìn theo một chiếc xe chở heo đang chậm rãi đi qua.

Dĩ nhiên vào thời điểm này sau 12 giờ trưa, ánh mặt trời đã không còn quá gay gắt, gió nhẹ không hanh khô. Hắn ngồi xổm ở ven đường không phải là vì nhìn heo. . . Thôi được rồi, hắn quả thực là đang ngắm heo.

Bởi vì thật sự quá nhàm chán! Không có máy móc trí tuệ nhân tạo, không có Weibo, không có đài B, không có cảm giác sung sướng của việc bác bỏ tin đồn, càng không có livestream và tiểu tỷ tỷ nhảy nhót lẳng lơ. Nhân sinh không hề có niềm vui thú.

Nghĩ lại chính mình khổ cực dốc sức kiếm tiền nửa đời người, khó khăn lắm mới mua được một căn nhà có đất trồng rau, đang tận hưởng cuộc sống nhưng còn chưa ở được bao lâu thì vèo một cái bỗng trùng sinh. . .

Quá vội vàng! Quá gấp gáp!

Diêu Viễn sờ lên ít nhất 8 vạn sợi tóc đang trong thời kỳ phát triển, ưỡn cái bụng dưới không có một chút mỡ thừa nào, cảm thụ được khẩu súng trong đũng quần dồi dào tinh lực. Hắn được tiện nghi còn ra vẻ thở dài:

"Được rồi! Nể mặt tuổi 21 vậy."

Nơi này là quê quán của Diêu Viễn, một thành phố nhỏ vắng vẻ ở Đông Bắc.

Ở đối diện hắn là một cái quảng trường nhỏ có một tòa nhà cổ xưa phủ đầy bụi bặm theo năm tháng, ở cửa ra vào treo một cái băng rôn từ tháng trước:

"Nhiệt liệt chúc mừng Bắc Kinh đã thành công nhận được tư cách đăng quang Thế vận hội Olimpic!"

Đó là rạp chiếu phim duy nhất trong thành phố. Những rạp chiếu phim cũ đều là kiểu lễ đường, có hai tầng cao thấp và một cái màn hình lớn, vừa có thể xem phim lại có thể biểu diễn tiết mục, cả ngàn người ngồi trong đó cũng không vấn đề gì.

Chính mình đã từng xem các loại biểu diễn khác nhau do nhà trường tổ chức như các loại hội báo về điện ảnh hay các buổi văn nghệ, tội phạm trong nhà tù biểu diễn, cùng với《 Mật Đào 》của Lý Lệ Trân.

Những chuyện đó còn xa lắm! Mà không đúng, ngay tại cuối những năm 90, một rạp chiếu phim suýt vỡ nợ đã công khai dán một tờ áp-phích ở bên ngoài, trên đó viết "Dưới 18 tuổi cấm vào trong!"

Chính mình vừa nhận được chứng minh nhân dân, hận không thể đập lên mũi người bán vé.

Thời đại này mọi người vẫn chưa quen mặt với các idol Nhật Bản. Tình nhân trong mộng của nam nhân đều ở Hồng Kông. Tuy rằng đã thông qua sách đĩa lậu để hành sự nhưng ở trong rạp chiếu phim sẽ có tư vị khác lạ rất đặc biệt.

Đáng tiếc về sau rốt cuộc vẫn sập. Thành phố nhỏ trải qua nhiều năm không có rạp chiếu phim đầy tẻ nhạt thì cuối cùng đã có một rạp được mở ra ở trên tầng cao nhất của một trung tâm mua sắm tổng hợp. Đó là thời đại phát triển nhanh chóng của các rạp chiếu phim ở thành thị và nông thôn.

"Ken két!"

Một chiếc xe được hộ tống có trang bị vũ khí chậm rãi lái tới. Có người hô lên hai tiếng với Diêu Viễn. Hắn nhích người sang bên cạnh như con cua nhường chỗ cho bọn họ. Trên xe có hai tên cầm súng nhảy xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, sau đó kết luận cái tên lười như lão cẩu này không có chút khả năng công kích nào.

Mà ánh mắt của Diêu Viễn di chuyển theo xem chở tiền đi vào ngân hàng. Hắn không khỏi than thở về khoản tiền mà mình đã gửi tiết kiệm ở kiếp trước. Hắn móc móc túi quần, tổng cộng có 32 đồng 5 xu. .

Một đồng tiền xu trị giá 50 xu, một tờ tiền giấy trị giá 2 đồng, cái loại có màu xanh lá cây, chính diện là hình các tỷ muội dân tộc thiểu số, mặt sau là cây cột Nam Thiên. . . Có đứa trẻ còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Nhìn lại bản thân, áo cộc quần cộc, chân đi dép xăng-̣đan, cả người mang phong cách đường phố.

"Ài, ngoại trừ thanh xuân thì cái gì cũng không có."

"Không ngẩng đầu lên được, về nhà về nhà!"

Hắn phủi phủi cái mông rồi đứng lên, đi về phía tây của ngân hàng công thương. Sau khi rẽ vài lần, ước chừng hơn 10 phút sau, hắn đã đứng ở cửa ra vào của một khu tập thể trong trường cấp 3.

Hắn không lên tầng mà vào cửa hàng tạp hóa, nói: "Tôi muốn gọi điện thoại!"

Thời đại này cửa hàng tạp hóa cơ bản đều có điện thoại công cộng. Bình thường gọi điện thoại trong cùng một thành phố một phút đồng hồ hết năm xu.

Diêu Viễn bấm số điện thoại của nhà mình, lời ít mà ý nhiều: "Alo? Mẹ à, con đang ở dưới lầu, mẹ xuống đây đi!"

Cúp điện thoại sau đó lại chọn lựa cả buổi trong tủ chứa đồ, cuối cùng hắn cầm lên một chai hồng trà Khang Sư Phó nhìn quen mắt nhất, mẫu mã hoàn toàn mới. Trên đó viết "Full of Ice".

Ký ức hiện ra trong đầu hắn, cũng không biết là kiếp trước hay là kiếp này, hẳn là Khang Sư Phó đã mời Nhâm Hiền cùng Đương Đại Ngôn quay một quảng cáo rất được ưa thích, ca khúc kia gọi là 《 Full of Ice Power 》.

Hỏi: Năm đó Nhâm Hiền đã thành công đến mức độ nào?

Đáp: Anh ấy đã từng diễn vai Dương Quá, Lệnh Hồ Xung, Sở Lưu Hương.

"Chậc chậc!"

Trong lòng Diêu Viễn ầm thầm nói đậu đen rau muống. Đợi một lát sau cha mẹ hắn cũng ra rồi.

Cha của hắn tên là Diêu Dược Dân. Ông đeo kính mắt, tóc hơi xoăn, khuôn mặt có phần hoạt bát. Ông là người am hiểu chém gió và bịa chuyện vô nghĩa ở trên lớp học.

Mẹ hắn gọi là Viên Lệ Bình, người gần trung niên nên hơi béo hơn một chút. Mặt bà có phần uy nghiêm, kỹ năng tất sát là lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa sau của phòng học, sau đó bộc phát ra khí phách bá vương nghiền ép toàn trường.

Không sai, hai người đều là giáo viên của trường cấp 3, một người dạy ngữ văn, một người dạy toán học.

Mọi người biết đấy, dạy toán học kiếm được rất nhiều.

Trước khi nghề dạy thêm bị cấm hoàn toàn, một giáo viên trâu bò dạy thêm cho học sinh cấp 3 một ngày có thể nhận được hơn mười vạn. Tuy nhiên trong niên đại này, lấy cấp độ của trường học cùng với giá cả tiêu chuẩn ở nơi đây thì một học sinh đại khái cũng được khoảng mấy trăm đồng.

Điều kiện gia đình của Diêu Viễn khá tốt, cha mẹ cũng rất cưng chiều hắn, vì vậy hắn chưa bao giờ bị thiếu thốn về vật chất. Diêu Viễn cũng coi như không chịu thua kém, hắn được nhận vào một trường đại học ở Bắc Kinh.

Viên Lệ Bình trông thấy con trai thì mặt mày lập tức trở nên nhu hòa hơn, bà nói: "Con đi dạo ở đâu vậy?"

"Con đi dạo loanh quanh thôi, muốn xem phim nhưng còn chưa mở cửa."

"Cái rạp chiếu phim rách nát kia cũng sắp sập rồi còn đòi mở cửa cái gì nữa!"

"Vì sao lại sập?"

"Chính phủ không có tiền vì vậy đã bán mảnh đất đó đi rồi, nghe nói muốn xây dựng một tòa nhà."

"Họ định xây chung cư sao?"

"Hình như là vậy. Mẹ còn đang thấy khó hiểu đây. Trong thành phố này tổng cộng mới có bao nhiêu người, xây nhiều chung cư như vậy cho ai ở chứ?"

"Mặc kệ ai ở, giá phòng nhất định sẽ tăng."

"Thôi dẹp đi, cho dù tăng lên nữa thì có thể lên tận trời sao?"

Diêu Dược Dân tỏ ra chẳng thèm để ý tới giá phòng. Diêu Viễn nhún nhún vai, nếu cha biết được sau này giá phòng ở đây của chúng ta sẽ lên đến 7 ngàn chắc sẽ bị hù chết ngất mất?

Hắn tự tay vẫy một chiếc xe taxi, là của tư nhân nên không có đồng hồ tính tiền, 20 năm sau cũng không có. Ban đầu chạy trong quận là 3 đồng, về sau tăng tới 6 đồng.

"Đến thôn Tiểu Lan."

"15 đồng!"

Không cần phải mặc cả, đây là giá cố định rồi.

Ba người lên xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Trên đường phố chỉ có thưa thớt vài chiếc xe cá nhân đang di chuyển. Từng cảnh tượng đường phố xưa lướt qua như hình ảnh trong những bộ phim.

Diêu Viễn đã trở về mấy ngày nhưng vẫn chưa nhìn đủ hoặc là vẫn còn đang thích ứng.

Thích ứng cái niên đại quê mùa nhưng lại đang trong thời kỳ phát triển nhanh vượt bậc này.

Diêu Dược Dân ngồi ở phía sau, ông vẫn còn đang nghĩ đến đề tài vừa rồi. Đột nhiên ông nói: "Tiểu Viễn, giá phòng ở thủ đô là bao nhiêu a?"

"Phân chia thành khu vực trung tâm cùng tiểu khu, hai nghìn ba nghìn cũng có, hơn vạn cũng có."

"Tòa soạn báo nơi con thực tập kia ở nơi nào?"

"Con ở Triều Dương. . ."

Diêu Viễn cảm thấy hơi kích động. Cha mẹ ở kiếp trước quả thật đã từng đề cập đến việc mua nhà ở thủ đô, nhưng cuối cùng lại không thành công. Một là chính mình không lưu lại làm việc ở thủ đô, hai là rất nhiều người ở niên đại này không thèm để ý đến nhà cửa.

Tựa như cái thành phố nhỏ này, mấy vạn đồng có thể mua được một căn nhà, hễ là người có tay có chân đều có thể mua được.

Thế chấp cái gì! Cương nhu cái gì! Hồ sơ cái gì! Người lao động cái gì! Nằm ngửa cái gì! Toàn bộ những khái niệm giết người tru tâm này đều không có!

Viên Lệ Bình nghe xong cũng nói: "Ông muốn làm gì, mua nhà cho tiểu Viễn sao?"

"Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Nếu tương lai con nó ở lại thủ đô làm việc thì cũng không thể cứ đi thuê phòng mãi được, đúng không?"

"Thủ đô xa quá! Trở về đây thi vào làm nhân viên công vụ là tốt rồi, hoặc là tìm xí nghiệp nhà nước cũng được."

"Cho dù trở về cũng là quay về Thẩm thành, không thể về nhà. Ở nơi này làm gì có công việc nào tốt. . . Ài dù sao vẫn còn mấy năm nữa, để sau hãy nói."

". . ."

Diêu Viễn dựa vào cửa sổ xe đón gió, âm thầm rơi lệ. Ngài đừng chờ a, ngài mà chờ nữa thì giá sẽ tăng cao lên tận trời đó!

Cũng không phải nói như vậy là nhất định phải mua nhà ngay lập tức. Đã trọng sinh rồi chẳng lẽ còn không kiếm được một căn phòng cũ hay sao? Mấu chốt là mua ngay bây giờ mới có cảm giác thành tựu! Một cảm giác thành tựu rất choáng ngợp!

Một người bỏ ra 200 triệu mua một bình sứ thanh hoa có lẽ không phải là chuyện gì to tát, nhưng một người bỏ ra 200 đồng nhặt được bình sứ thanh hoa, vậy thì tất nhiên bản thân sẽ sinh ra một loại khoái cảm vặn vẹo.

Hắn vân vê cái cằm, thầm ghi lại vào đầu mình chuyện này. Có tiện nghi mà không nhặt thì còn khó chịu hơn mất tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang