• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, tại quán ăn bên lề đường.

Quán ăn có 5 bàn, chỉ 3 bàn có khách. Quạt trần treo trên trần nhà thì đen đen vàng vàng, ánh đèn sáng lờ mờ, nhòe nhoẹt. Một người phụ nữ ôm đứa con ngồi phía sau quầy. Chồng cô ấy bưng đĩa rau xào ra, tranh thủ nhéo má đứa con của mình rồi vội vàng quay lại nhà bếp.

Diêu Viễn và Dung Dung đang ngồi đối diện với nhau cùng ăn cơm tối.

Đồ ăn ở đây so với cơm hộp buổi trưa thì ngon hơn một chút. Có cơm trắng, có rau và có thịt. Dung Dung đã ăn no rồi nhưng cô không bỏ đũa xuống mà tiếp tục ăn, Bởi vì khi bỏ đũa xuống cô không biết phải nói gì, cho nên cô chỉ có thể ngồi nhai thịt băm và nhấp từng ngụm trà.

Hôm nay là một ngày tuyệt vời.

Hai người bọn họ đã đến rất nhiều địa điểm tham quan miễn phí. Bắt đầu đón bình mình ở sông Lượng Mã, đến cầu Tây Đơn, dạo chơi ở khu phố nhỏ của Tiền Môn và ngắm cảnh đẹp mỹ miều của Thập Sát Hải vào đầu thu. Đêm về dạo phố ở quảng trường Thiên An Môn. Nơi nào cũng đều ghi lại hình bóng của cô thông qua các bức ảnh.

Những bức ảnh mà cô đã chụp từ trước đến này còn không nhiều bằng các bức ảnh của ngày hôm nay. Thậm chí buổi trưa còn nói quần áo hôm nay quá đơn điệu, thế là người kia lập tức đi mua cho cô hai cái áo sơ mi.

Điều này khiến cho cô vô thức buông bỏ sự phòng bị và cảnh giác của bản thân, cả người trở nên thư thái, lòng nhẹ nhõm hơn vài phần. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Diêu Viễn ngồi ở đối diện cũng đã ăn no rồi. Lúc này hắn đang cầm quyển sổ tay ghi chú, nói: " Phí dịch vụ 200 đồng, hai cái áo sơ mi 40 đồng, cơm trưa 10 đồng, bữa tối 23 đồng, tổng cộng hết 273 đồng."

Rồi lại nhìn đồng hồ, thoáng cái đã chín giờ rồi, đã quá giờ thỏa thuận.

"Có cần trả thêm phí không? Thôi bỏ đi, chút chuyện nhỏ ấy mà,,. ."

Sau khi tự lẩm bẩm xong, hắn đặt quyển số xuống hỏi cô gái: "Em ăn no chưa?"

"No rồi!"

Dung Dung buộc miệng thốt ra, nhưng lại nhận thức được trong miệng mình còn đang nhai thức ăn, cô vội nói: " Một chút nữa, tôi còn chưa no lắm."

"Không sao, cứ thong thả đi. Mọi viêc hôm nay đều xong cả rồi."

Diêu Viễn cười nhẹ, lấy từ trong túi ra một cái phong bì, đưa cho cô: "Đây là phí của ngày hôm nay, vất vả cho em rồi."

Sau đó hắn lại cầm cái túi giấy lên, trong này có hai cái áo sơ mi giá rẻ: "Mặc dù quần áo không có trong thỏa thuận, là do tôi tự yêu cầu mua, chi phí cũng là tôi chịu, nhưng áo này tôi không mặc được, đành đưa lại cho em vậy."

Nói xong rồi hắn lại suy nghĩ một lát, cũng thấy không còn thiếu ý gì nữa, hắn lại nói: "Em có gì cần nói không?"

"Tôi không,. ."

"Vậy được, tôi phải đi rồi, em cứ từ từ ăn đi."

Diêu Viễn đứng dậy thanh toán hóa đơn rồi đẩy cửa rời đi.

. . . . .

Theo kế hoạch ban đầu, hắn muốn tìm ít nhất ba người. Một người siêu vòng một, một người chân dài và một người thanh thuần trong sáng.

Đáng tiếc là không như mong đợi.

Hai ngày trôi qua, vất vả lắm mới có một cuộc gọi tới, là từ cô gái siêu vòng một.

Cuộc hẹn là ở một phòng của khách sạn. Rèm cửa sổ thì kéo kín lại, ánh đèn trong phòng đầy mập mờ. Giường thì mềm mại trắng xóa, dáng người có lồi có lõm. Người trên giường mặc quần ôm bó sát, phía trên chỉ mặc mỗi áo lót làm lộ ra nửa thân trên.

Đây là một đại tỷ. Đúng vậy, là một đại tỷ đã đứng tuổi. Chị ta đang tạo dáng theo lời của Diêu Viễn, tạo đủ các tư thế hớ hênh, khêu gợi ở trên giường.

Ngoại hình của chị ta cũng bình thường, nhưng cách trang điểm lại làm tăng thêm vài phần thu hút. Bà chị này khá cao, thân hình cũng nóng bỏng, gần giống với Utsunomiya Shion.

Vừa chụp hai người vừa nói chuyện: "Trần lão sư, tại sao không cởi ra?"

"Hả?"

"Ý tôi là sao không cởi quần ra, nên mặc mỗi bikini thôi chứ?"

"Nếu muốn lộ cơ thể thêm một chút thì phương pháp tốt nhất là nên mang thêm cho chị một đôi tất."

"Không hiểu."

"Không hiểu thì im lặng, lo tạo dáng cho tốt vào."

Lần chụp ảnh này đơn giản hơn nhiều so với Dung Dung, chỉ cần bấm chụp liên tục là được.

Đại tỷ này là người có kinh nghiệm đầy mình vì vậy hoàn toàn không thấy khó khăn gì. Lúc đứng dậy chị ta còn bày ra vẻ hơi tiếc nuối: "Như vậy là xong rồi sao? Ầy, như vậy mà nhận của cậu 200 thì ngại quá. Có cần tôi tìm việc khác cho cậu không?"

"Bèo nước gặp nhau đừng có thô tục như vậy, mặc quần áo vào đi."

" Xì! Vậy cậu trả thêm tiền cho tôi đi. Ai ngờ cậu là thợ chụp ảnh đâu chứ?"

Diêu Viễn không muốn giao dịch với loại người như thế này. Nghe xong sắc mặt của hắn tối sầm xuống: " Lại đây hai ta nói chuyện một lát! Có phải trước đây tôi đã giải thích với chị rồi không, tôi cần những bức ảnh như thế nào, điều kiện như nào, giá cả như nào, có phải chị đều đồng ý hết rồi không? Chẳng phải sau khi chị chấp nhận tôi mới bắt đầu làm việc sao? Tôi đã đưa trước cho chị 200 đồng không thiếu một xu, tiền thuê phòng cũng mất hết 100 đồng, rồi đưa tiền cho chị mua nội y hết 60 đồng. Vậy mà bây giờ chị còn đòi tôi trả thêm tiền nữa hả?"

Có nhiều người thoạt nhìn rất là nhiệt tình, rất là hòa đồng, nhưng thật ra đạo đức của họ đã thủng như cái sàng, hơn nữa ức hiếp kẻ yếu sợ sệt người mạnh.

Chị ta nghe thấy vậy thì ngượng ngùng cười một cái: " Tôi chẳng qua chỉ nói đùa chút thôi à, làm gì mà cậu phải tức giận thế chứ."

Diêu Viễn không thèm quan tâm tới chị ta. Nếu không ngại bản thân có quá ít vốn thì hắn thà tìm người mẫu nghiệp dư chứ không muốn giả danh là nhiếp ảnh gia Trần lão sư.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Diêu Viễn tiến vào một quán net chuẩn bị làm việc xuyên đêm.

Hắn và Diêu Tiểu Ba đều không có máy tính, mỗi lần làm việc gì đều phải ra quán net hoặc dùng phòng máy tính của trường. Diêu Tiểu Ba lập trình xong bộ khung của trang web, nên đã có thể đăng bài được.

Máy ảnh của hắn là máy ảnh kĩ thuật số. Đừng nghĩ rằng máy ảnh kĩ thuật số mới xuất hiện gần đây. Thực tế nó đã có từ lâu rồi, chẳng qua độ phân giải hiện tại đều là 2 mp, 3 mp, 4 mp, 5 mp và có thể tăng thêm.

Từ đầu năm đến nay, giá của các loại công nghệ điện tử bao gồm điện thoại, máy ảnh kỹ thuật số đều giảm. Công nghệ được cập nhật liên tục và nhanh chóng, trong một năm có đến hàng chục hàng trăm mẫu mới được tung ra. Loại rẻ nhất chỉ có hơn 300 đồng.

Lúc này xuất hiện một vấn đề là máy ảnh kĩ thuật số thì dùng cáp cổng USB, nhưng rất nhiều máy tính, chuột và bàn phím thì toàn dùng cáp cổng tròn, cho nên phải đi tìm một cái cáp cổng USB.

Diêu Viễn mở máy lên. Diêu Tiểu Ba đã online trên QQ từ sớm. Cậu gửi tin tới: "Anh à, em có lòng tin rất lớn với trang web này."

"Có ý gì?"

"Mấy ngày nay ngoài việc tạo trang web, em còn đi tìm kiếm xem có cái nào tương tự như của chúng ta không. Tất nhiên là đến một cái cũng không có. Trang web của chúng ta là sản phẩm mới đó! ! !"

Ba dấu chấm than to thể hiện tâm trạng phấn khích của một đứa trẻ.

Diêu Viễn trợn mắt, nhắc lại câu nói: "Cũng vì em là em trai của anh cho nên anh mới cho em làm việc cùng. Người khác cầu còn không được. Đừng có mà lộn xộn, mau làm việc đi."

Diêu Tiểu Ba đã cấp quyền quản trị cho hắn. Hắn trực tiếp đăng nhập vào trang web, bắt đầu tải nội dung lên.

Tên là " Câu Lạc Bộ Hẹn Hò" .

Nói đơn giản là chỉ cần đăng ký bằng số điện thoại, sau đó tham gia vào nhóm để kết bạn, vô cùng đơn giản. Hếu hắn không làm thì sớm muộn gì bên cổng thông tin lớn cũng sẽ cho ra mắt loại trang web như vậy, sau đó nó sẽ nhanh chóng phổ biến, dựa vào việc sử dụng dữ liệu di động để kiếm tiền.

Đừng để quan điểm của thế giới sau này đánh giá hiện tại.

Năm 2001, có rất nhiều người không biết máy tính là gì. Có rất nhiều người mới sử dụng QQ lần đầu tiên, cũng có rất nhiều người chỉ cần tìm kiếm trên Baidu là có thể chơi cả ngày.

Cho nên chỉ cần bạn nghĩ ra cái gì đó mới mẻ và tải nó lên trên mạng, nhất định sẽ có người xem.

Nếu thứ đó mới mẻ hơn chút nữa thì nó sẽ là một sản phẩm rất được quan tâm.

Hai người bận rộn hơn nửa ngày mới có thời gian nói chuyện một lát. Diêu Tiểu Ba như một đứa trẻ mới lớn trong đầu có mười vạn câu hỏi vì sao. Cứ một lúc cậu ta lại có thêm một câu hỏi mới: "Anh, sau khi trang web của chúng ta ra mắt, chúng ta sẽ quảng cáo như thế nào?"

"Em hãy đến đài truyền hình BBS bàn bạc với phòng quảng cáo. Anh sẽ đi in tờ rơi phát ở các quán net."

"Hả? Chỉ đơn giản như vậy thôi à?"

"Hai người chúng ta nghèo rớt mồng tơi, em còn muốn tuyên truyền như nào nữa? Đương nhiên đơn giản và sơ sài không giống nhau. Chúng ta tuy đơn giản nhưng lại tinh tế, hiểu chưa? Tiếp tục làm việc đi."

Diêu Viễn nhìn vào những bức ảnh hắn chụp trên màn hình Bilibili*. Một tấm là thuần khiết tự nhiên, còn lại là những ảnh đời thường hằng ngày. Một tấm là chân dung gợi cảm, một tấm như chụp ở studio.

*Bilibili: ứng dụng xem phim anime, hoạt hình,. . . được đăng tải, chia sẻ lên bởi các người dùng khác.

Hiệu quả không tồi, trong thời đại Internet tương đối ít người chụp ảnh cá nhân thì hầu hết mọi người đều không biết cách tải ảnh lên mạng, vì vậy lượng truy cập chắc chắn sẽ nhiều.

Hắn không biết tấm ảnh sexy hay trong sáng thuần khiết sẽ được ưa thích hơn.

Khi có những tấm ảnh đó rồi, Diêu Viễn bắt đầu thiết kế nhân vật.

"Dung Dung: Quê ở Bắc Kinh, 19 tuổi, cao 167cm, nặng 41kg, thích đọc sách, du lịch và xem phim, điều kiện kết bạn là . . . nickname là Cô Gái Vui Vẻ."

"Đại tỷ là một phụ nữ trưởng thành, đã 30 tuổi, cao 170cm, người mẫu nghiệp dư, thích kết bạn . . . nickname, nickname. . ."

Diêu Viễn lắc đầu.

"Gọi là Tỷ Tỷ Búp Bê đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK