Ngày 23 tháng 12, sau khi tan làm.
Trong trụ sở của 91, người nào người nấy gần như sắp chết đến nơi. Nghiêm trọng nhất là Hàn Đào. Anh ta và Diêu Tiểu Ba đã thức trắng mấy đêm, hiện tại đang nằm gục xuống bàn.
Diêu Viễn ban ngày đi tiếp thị, quảng cáo và đàm phán với hai nhà hàng, buổi tối trở về phối hợp công việc. Vu Giai Giai đến quán rượu mấy ngày liền, tìm đủ mọi con đường để mua số điện thoại. Ngay cả chân sai vặt như Lưu Vi Vi cũng làm việc vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi, mọi người nghe tôi nói mấy câu!"
Diêu Viễn tựa vào bàn, kế bên là cái đầu to của Hàn Đào với đôi mắt lờ đờ nửa tỉnh nửa mơ. Cách vài bước là Lưu Vi Vi cùng với Vu Giai Giai đang ngồi trên một cái rương lớn. Hai người bị các thiết bị máy móc bao vây.
"Hoạt động lần này phân thành hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là lễ Giáng Sinh vào tối ngày mai, giai đoạn thứ hai là đêm giao thừa."
"Trước tiên nói về việc gửi tin nhắn theo nhóm. Hoạt động quảng bá gắn với hình thức rút thưởng chắc chắn sẽ có quà, mang đến 3 ưu đãi cho người dùng: vé giảm giá ở Lễ Đường Địa Chất, một bữa ăn ở ba nhà hàng cùng với một buổi tối thưởng thức buổi biểu diễn tướng thanh miễn phí.
Thủ đoạn thu lợi nhuận chủ yếu vẫn là phí khấu trừ gửi tin, tiền hoa hồng của nhà hàng tính là thứ yếu thôi. Về phần nhà hàng cần phải chú ý số lượng người để tránh bọn họ không thể tiếp đãi hết. Thực khách mà than phiền thì không được đâu.
Mọi người có thể thấy đấy, đây sẽ là một sân chơi rất có tiềm lực. Nhưng mà trước mắt chỉ có thể đánh vài trận nhỏ để thử nghiệm trước, nếu như muốn chơi lớn hơn thì cũng phải vung ra nhiều tiền hơn."
"Lại nói đến câu lạc bộ, hội viên là nhân tố cốt lõi của chúng ta, cần phải bồi dưỡng tốt phần này. Lần này chúng ta làm một hoạt động nhỏ, mục đích là gây dựng thị trường và thu hút hội viên. . ."
"Được rồi, được rồi!"
Diêu Viễn vỗ vỗ tay, kéo Hàn Đào dậy: "Làm việc, làm việc thôi!"
Hàn Đào ngáp dài một hơi, di chuyển một cách cứng nhắc về phía cái ghế mềm mại. Lưu Vi Vi đưa cho anh ta một ly cafe, lạnh lùng nói: "Uống đi cho lên tinh thần."
"Cậu đừng uống cái đó, uống cái này đi."
Vu Giai Giai ôm một túi lớn đến, đặt xuống một ly cocacola đầy đá.
Hai mắt Hàn Đào sáng lên, uống mấy ngụm liền. Chất cacbon axit sung sướng hòa cùng với hơi lạnh tràn vào cổ họng, kích thích nội tạng mệt mỏi khó chịu. Anh ta rùng mình một cái, tinh thần lập tức hưng phấn trở lại.
"Lãnh đạo Diêu nói xem bây giờ tôi cần làm gì?"
"Gửi cho 100 người tin nhắn rút thưởng!"
"OK!"
"Xác suất phản hồi là 14%!"
"Lại gửi cho 1000 người, tỉ lệ nội dung gửi vé xem phim, ba nhà hàng và tướng thanh là 3: 2: 2: 2: 1, lễ Giáng Sinh hết hạn. Để cho số lượng người trúng thưởng cả 3 nhà hàng trong khoảng 600."
"Bọn họ có thể tiếp đãi nổi 600 người không?"
"Người dùng trúng thưởng nhưng mà chưa chắc sẽ đi, cần phải tính đến các giá trị vô hiệu."
Lưu Vi Vi tính toán một chút, nói: "Dựa theo 200 người mỗi nhà hàng, ba nhà hàng 600 người, mỗi người 10 đồng, vậy thì chúng ta mới kiếm được 60 nghìn đồng. Cộng thêm phí khấu trừ tin phản hồi cũng không có bao nhiêu!"
"Đây là hạng mục lâu dài!"
"Gửi đi!"
...
Trong một ngôi nhà ở khu XC.
Tiểu Mạc vừa tan làm, đang ngổi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi.
Cậu ta 20 tuổi, sau khi tốt nghiệp tìm được một chỗ làm tốt, lương cũng không thấp, gần đây mới kết hôn. Có thể nói là cuộc sống không còn gì hối tiếc.
Vợ làm cơm ở trong bếp, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nồi niêu xoong chảo. Mùi thơm của đồ ăn tản ra, tất cả những điều này khiến cho cậu ta vô cùng thỏa mãn.
Hai năm nữa sinh một đứa con, thế thì còn gì vui bằng!
Đang lúc này, điện thoại có tin nhắn gửi đến. Tiểu Mạc ấn vào đọc, là một tài khoản 1024 gửi đến, nội dung là:
"Lễ Giáng sinh, gói ưu đãi mừng lễ lớn! Giá gốc 128 giờ chỉ còn 48, bữa ăn thân tình mừng đêm Giáng Sinh đang chờ bạn đến lấy. . . Trả lời xx lập tức có thể tham gia rút thưởng, chỉ cần rút thưởng chắc chắn sẽ có quà! (Tin nhắn trả lời miễn phí)"
Trò gì đây?
Tiểu Mạc chẳng quan tâm, quẳng nó sang một bên.
Một lúc sau, cô vợ từ nhà bếp đi ra, trong tay cầm điện thoại: "Chồng ơi, em vừa nhận được một đoạn tin rút thăm trúng thưởng đấy."
"Lừa người thôi, anh cũng vừa nhận được."
"Thế thì mình trả lời không?"
"Trả lời cái gì, không thể trúng được đâu."
"Ôi giời, trả lời thôi mà có mất miếng thịt nào đâu, em trả lời đây!"
Cô vợ cầm điện thoại bấm trả lời tin nhắn, sau đó căng thẳng chờ đợi tin nhắn trả lời. Cô nàng nhìn lên, vui sướng nói: "Em trúng rồi!"
"Trúng cái gì?"
"Chúc mừng bạn đã rút thăm trúng được hai vé xem tướng thanh miễn phí, có kỳ hạn đến xxx. Địa chỉ xxx, đưa đoạn tin này đến đó sẽ được vào xem."
"Hả, thật sự trúng thưởng này!"
Tiểu Mạc vô cùng ngạc nhiên, bởi vì từ trước tới giờ cậu ta tham gia rút thăm trúng thưởng chưa bao giờ được giải.
"Nhanh nhanh, anh cũng mau thử đi!"
Dưới sự thúc giục của người vợ, Tiểu Mạc cũng gửi tin nhắn trả lời. Theo đó là âm thanh báo tin nhắn đến, mở ra xem: "Chúc mừng bạn đã trúng được một bữa tối cùng người thân trong đêm Giáng Sinh, giá 128 chỉ còn 48, thực đơn bla bla. . ."
"A! Trúng rồi trúng rồi!"
"Hì hì!"
Tiểu Mạc cũng rất vui, nhưng lập tức có chút hoài nghi: "Sao lại không có địa chỉ?"
Vừa dứt lời lại có một tin nhắn truyền đến: "Bạn vui lòng trả lời tin nhắn xxx trước khi mua hàng, bạn sẽ lấy được mã xác minh và địa chỉ nhà hàng, bằng mã này có thể lấy được ưu đãi bữa ăn, có thời hạn đến xxx. (trả lời tin miễn phí)"
"Hử?"
"Mã chứng thực là cái gì?"
Trò này mới, nhắm trúng tâm lý muốn nghiên cứu của hai vợ chồng. Bán tín bán nghi, Tiểu Mạc vẫn không tin nổi, gãi gãi đầu nói: "Thứ đồ này đáng tin cậy không? Lỡ như chúng ta đi mà người ta không chấp nhận thì sao?"
"Thử thì biết thôi, hay là ngày mai anh làm cơm giúp em đi?"
"Ực. . ."
Tiểu Mạc né tránh ánh mắt nguy hiểm của vợ, vội nói: "Sao có thể, ngày mai đương nhiên sẽ có sắp xếp của ngày mai."
...
Tiệm net đường Học Phủ.
Giang Siêu và vài người bạn cùng vào sinh ra tử.
Từ đêm bị dính mưa hôm đó, thiếu niên này đột nhiên trưởng thành hơn nhiều, nhắc đến tình yêu thì toàn là những lời thâm thúy và những tiếng thở dài, dường như đã trải qua nhiều chuyện đau thương.
Lúc này, cậu ta lại đi đánh một trận phó bản. Trận chiến căng thẳng đến độ dây thần kinh cũng căng lên muốn đứt, khó khăn lắm mới đẩy được boss, vội lui ra thở phào một hơi.
Uống một ngụm nước, nhìn sơ qua trang web, ánh mắt của cậu ta bỗng dừng lại, cuối cùng vẫn nhấn vào địa chỉ trang web mà mình từng quen thuộc nhất.
Câu lạc bộ Hẹn Hò!
Kể từ lần đó, đã rất lâu rồi cậu ta không vào lại nơi này.
Trang web vừa mở ra đã thấy có nhiều thay đổi lớn, thị giác trở nên thoải mái hơn. Quảng cảo của NetEase và TOM không biết vì sao đều không còn nữa, ngôi sao nhân khí đã đổi thành một mĩ nữ khác.
Ở vị trí dễ nhìn thấy nhất có phổ biến một hoạt động: "Trò chơi kích thích mới ra mắt, tặng gói quà lớn vào lễ Noel, đêm giao thừa. Ai cũng được quà, cấp nào cũng được phát quà, cấp nào cũng có ưu đãi. . ."
". . ."
Giang Siêu ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì. Cậu nhấn bừa vào "Tham gia hoạt động", trang mới mở ra.
Đầu tiên hiển thị thanh tiến trình để đánh dấu mốc thời gian. Hoàn thành điều kiện có thể nhận quà, nhiệm vụ thứ nhất là "Hội viên đánh dấu, đánh dấu xong có thể nhận được quà dành riêng cho Nô-en!"
"Đánh dấu?"
Giang Siêu nhìn kĩ lại lần nữa, phát hiện phần lựa chọn "Đánh dấu". Ấn vào đó lại nhảy ra một khung nhỏ: "Chúc mừng bạn đã đánh dấu thành công, nhận được quà dành riêng cho đêm Nô-en "Quả bình an", mau tặng cho người trong lòng của bạn thôi nào!"
Ô?
Giang Siêu chớp chớp mắt, hình như cũng có chút thú vị đấy chứ. Cậu trở lại trang cá nhân, quả nhiên trong chuyên mục quà tặng có một "Quả bình an" màu đỏ.
"Nhưng mà nên tặng ai đây?"
Cậu ta lại thấy buồn bã, cuối cùng vẫn quyết định nhấn vào trang của Cô Gái Mỉm Cười, tặng cho cô ấy đi.