• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quận Thông là một phần lãnh thổ không thể chia cắt của chúng tôi!

Đó là bộ mặt của Kinh Môn, vừa xa xôi vừa nghèo nàn. Tuy đã phân chia thành các quận hết rồi nhưng đối với người dân Bắc Kinh, chủ yếu là người gốc Bắc Kinh chính hiệu ở khắp 49 thành phố mà nói, căn bản không cho rằng đó là Bắc Kinh. Bọn họ vẫn cứ gọi là quận Thông quận Thông như thường.

Ai nói muốn đi quận Thông một chuyến thì cũng giống như đi Lang Phường vậy. Còn ai nói muốn đi Mật Vân, Hoài Nhu thì khá lắm, đó chính là đi Thương Châu.

Thương Châu! Ẩm thực là thiên đường đối với những bà chủ thương nhớ Nhất Tiếu Đường, Hỉ Lai Nhạc ở đó. . .

Tuyến Bát Thông vẫn chưa mở, lộ trình rất phức tạp. Diêu Viễn trước tiên ngồi tàu điện ngầm đến Tứ Huệ Đông, sau đó đi xe buýt mới có thể đến được địa bàn quận Thông.

Diêu Viễn xuống xe lúc chạng vạng tối.

Ông chú đứng đợi ở tấm biển báo nhà ga, hai tay đan chéo vào ống tay áo, cổ rụt lại. Ông mới đến thành phố được một tháng mà đã lộ rõ khí chất của một người lao động nhập cư.

"Chú!"

"Ài, từ xa đến mà đem theo nhiều đồ thế làm gì?"

"Trung thu mà, mua đại ít đồ ăn thôi."

Ông chú cầm lấy túi đồ, bên trong có bánh trung thu, trái cây và mấy túi đồ chín. Đặc biệt còn có hai con cá Trung Nam Hải.

Ông ta nhìn đứa cháu của mình, người trông thô kệch mà chu đáo phết. Ông chú phát hiện ra có điều khác lạ. Nhà ông nghèo nên thường hay tìm Diêu Dược Dân xin giúp đỡ. Thái độ của Diêu Viễn vẫn luôn không mặn không nhạt, rất ít khi nhiệt tình như thế này.

"Cháu ở bên đó làm gì, có thích nghi được không?"

"Cũng ổn, không khác ở quận của chúng ta lắm, khá phóng khoáng."

Ông chú dẫn hắn đến chỗ mình ở, nói: "Tháng này chú đi một chuyến đến Sơn Tây hơi xa một chút còn lại đều ở ngoại thành Bắc Kinh, Sơn Đường và Lang Phường. Đồ ăn ở đó rất phong phú, có thịt, nhưng chỗ ở thì hơi sơ sài chút."

Quãng đường không xa lắm, một lát là tới khu nhà cấp bốn, tiến vào một sân nhỏ.

Bọn họ vừa lúc gặp phải 6,7 người ùn ùn đi ra. Có cao có thấp, nhưng đều rất cường tráng. Trời lạnh thế này mà vẫn mặc áo cộc tay, cơ bắp cuồn cuộn.

"Lão Diêu, ai đây?"

"Cháu tôi đến đây thăm tôi, lại đi bia ôm à?"

"Mới hốt bạc không bia ôm thì để làm gì, đi nhé!"

Ông chú chào hỏi xong, vừa nghiêng đầu sang đã thấy đôi mắt long lanh của Diêu Viễn. Ông vội nói: "Này, trong túi chú chẳng còn tiền đâu. Cả tháng chú cũng chỉ được có 50 đồng để tiêu vặt, mua thuốc lá còn chả đủ đây!"

"Cháu không tin."

"Chú thật sự hết tiền rồi, cha cháu bảo chú gửi tiền về nhà, chú. . ."

"Tóm lại cháu không tin."

Đù!

Ông chú chép chép miệng, không thèm giải thích nữa. Hai người đi vào phòng, điều kiện thực sự khá tệ. Ga giường xộc xệch, đồ đạc đều loạn hết cả lên, tỏa ra một thứ mùi đã lâu chưa tắm rửa.

"Vốn dĩ định ra quán ăn nhưng nghĩ lại thì chú nấu còn ngon hơn họ, cho nên cháu đã mua ít đồ ăn. . ."

"Đều đủ cả rồi, cháu ngồi chờ một chút."

Kì thực Diêu Viễn cảm thấy việc thích hợp nhất cho ông chú làm đó là mở quán ăn, nhưng ông ấy nhất quyết không chịu. Bình thường nấu một vài món còn được, ngày nào cũng nấu thì thôi bỏ đi.

Chưa được bao lâu thức ăn đã được dọn ra.

Vừa có cá vừa có sườn, có canh có rau, ngoài ra còn có đồ ăn nấu sẵn mà Diêu Viễn mang đến.

"Như vậy là quá nhiều rồi, không ăn hết."

"Không ăn hết thì chừa lại, gì chứ đồ ăn thì không chê nhiều."

Ông chú tiện tay bật cái ti vi trắng đen mua hồi đầu năm lên, chờ xem chương trình trung thu tối nay.

Căn bản là Diêu Viễn cũng có chuẩn bị sẵn chủ đề để nói chuyện, bởi vì thực tế là không có gì để bàn luận cả. Một người là thanh niên tuấn tú làm việc về lưu trữ máy tính đang gây dựng sự nghiệp, một người là cựu chiến binh của Tiger Bar làm công ở Bắc Kinh, có cái gì để nói với nhau đâu?

Sau "Bản tin phát thanh" là tiệc liên hoan trung thu được tổ chức ở Hồ Tây cằn cỗi ở Dương Châu và hai eo biển ở Đài Loan và Singapore, cho nên có thể nhìn thấy trên truyền hình quốc tế. Triệu Phi Đặc, Điền Chấn, Động Lực Hỏa Xa, Phạm Văn Phương và những người khác cũng lần lượt xuất hiện trên sân khấu.

Đang xem thì cửa sân có tiếng động. Chú Tôn, Tôn Kiến Quân mới gặp một lần ở trạm xe lửa, tiến vào.

Mặt mày ông ta đỏ au, bước chân siêu vẹo, nhìn một cái là biết ngay ông ta nhậu say rồi.

"Ơ, cậu sinh viên đến rồi à! À đúng. . . đúng rồi, hôm nay là trung thu, các người thật là may mắn, còn có một người thân để mà đoàn tụ."

"Về thật đúng lúc, cả một bàn đầy thức ăn đây, đến ăn chung luôn đi."

"Tôi vừa mới nhậu xong."

"Vậy thì ăn chút đồ ăn đi."

Khách sáo vài lần, cuối cùng Tôn Kiến Quân cũng chịu ngồi xuống. Tính ông ta khá thô lỗ nhưng mặc vào cái áo sơ mi, tay đeo lên đồng hồ, lập tức lại thể hiện ra thân phận khác hoàn toàn.

"Thanh toán hết rồi à?" Ông chú hỏi.

"Hết rồi. Ba quả dưa chuột với hai quả chà là thêm ba bình Kim Nam Xuân. Bà mẹ nó, cả đám không nên thân!"

Ông ta kéo cái ví da ra, trực tiếp móc một xấp giấy bạc 100 đồng đập xuống bàn.

Diêu Viễn nhìn lướt qua, ước chừng khoảng 1 vạn đồng. Hắn hỏi: "Đây là phần thanh toán cho công việc ngày hôm nay à?"

"Đúng vậy. Một doanh nghiệp nhà nước tổ chức buổi biểu diễn nhân ngày Quốc Khánh, công ty phái đi làm việc."

"Chú cũng lời dữ à nha."

"Chẳng có bao nhiêu đâu!"

Tôn Kiến Quân còn chưa tiêu hết rượu, ông nói: "Ví dụ như một đơn vị tổ chức một bữa tiệc dự trù 100 vạn, kinh phí sân khấu thông thường chiếm 1/3 là khoảng 30 vạn. Nhưng mà qua một loạt những người phụ trách dần bị cắt xén bớt, đợi đến tay tôi thì chỉ còn được 3 vạn là tôi tạ ơn trời đất rồi. 3 vạn này còn phải nộp lại cho công ty một phần để nuôi sống các anh em khác, tôi cũng chỉ kiếm được một chút tiền cực khổ thôi."

Nói như vậy là Diêu Viễn hiểu rồi.

Tôn Kiến Quân và cái gọi là buổi biểu diễn ở các công ty càng giống như quan hệ hợp tác. Công ty đưa ra giá làm việc, chia phần ra, ông ta lại lấy đó nuôi sống đám người dưới trướng của mình.

"Hiện nay thị trường biểu diễn tốt vậy sao?"

"Tốt lắm, rất phát đạt!"

"Tốt thế nào, toàn là đại minh tinh của các công ty lớn à?"

"Ài!"

Một câu của Diêu Viễn liền hỏi trúng chỗ ngứa của Tôn Kiến Quân. Ông ta nói: "Chuyện này ấy à, trước đây gọi là chạy sô, rất hot vào những năm 90. Lúc đó toàn là ca sĩ nổi tiếng, cái gì mà "Tiểu Phương", "Ariene" rồi "Đại Hoa Kiệu", chỉ cần nổi danh thì nghe mãi cũng thuộc tên luôn. Tiền cát xê từ 5 vạn trở lên.

Sau đó thì nghề đóng phim cũng bắt đầu nổi lên. Diễn viên cũng bắt đầu chạy sô. Diễn viên mà diễn Tiểu Yến Tử ấy, tiền cát xê của cô ấy chắc sẽ dọa chết cậu luôn! Đáng tiếc là chúng ta không hợp tác với cô ấy. . ."

Tôn Kiến Quân bày ra vẻ tiếc đứt ruột. Ông lại dừng một chút rồi hỏi: "Thế thì tại sao lại nổi? Bởi vì ông bầu hào phóng, giống như mấy doanh nghiệp nhà nước lớn, mấy doanh nghiệp tư nhân lớn, các ông chủ ngành than, ngành bất động sản trong hai năm gần đây, người này còn chịu chi hơn người kia.

Lần trước chúng tôi đi Tây Sơn, cậu biết «Trường Chinh » không?"

"Biết, biết, Đường Quốc Tường."

"Đúng rồi, bộ phim đó nổi lắm! Ông chủ ngành than kia là một người sùng bái nghề giáo viên, điểm danh Đường Quốc Tường, Lưu Kinh và Trần Đáo Minh đóng, chào giá 80 vạn. Đương nhiên việc này do đích thân tổng giám đốc của công ty tôi đi làm, còn tôi chỉ là trợ thủ. . ."

Tôn Kiến Quân giải thích một câu, sợ bị người ta hiểu lầm là mình ăn mảnh. Ông ta nói tiếp: "Trần Đáo Minh đó không dễ đối phó, tổng giám đốc chúng tôi tốn hết công sức mới làm cho người ta đồng ý. Lưu Kinh thì còn được, Đường Quốc Tường càng dễ hơn, tiền vừa đến chưa nói mấy câu thì đã xong xuôi rồi. Công việc chủ yếu của cậu ta làm dịu bầu không khí, hơn nữa còn có thể đọc thơ. Tóm lại là làm ông chủ than rất vui."

Đúng vậy!

Ông ta mà không vui vẻ thì có thể khai máy sao?

Diêu Viễn vuốt vuốt mũi, đột nhiên hắn muốn cười. Thật đúng là mẹ nó một đám quần ma loạn vũ. Mà hắn lại nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn nói: "Chú Tôn, cháu cảm thấy thị trường biểu diễn bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, thời kì đỉnh cao vẫn còn ở tương lai kìa."

"Ồ, ai nói vậy?"

"Trung Quốc muốn gia nhập WTO, chú có biết không?"

"À, biết chứ, cái này thì liên quan gì?" Tôn Kiến Quốc tỏ vẻ sửng sốt.

"Đương nhiên là có rồi. Trung Quốc gia nhập WTO, chứng tỏ cơ hội kiếm tiền càng nhiều hơn. Chú nói xem mấy cái doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp tư nhân lớn đó sẽ còn tăng lên gấp đôi. Hơn nữa bây giờ một phần bất động sản thu được lợi nhuận rất tốt, không gian tăng tỉ giá đồng tiền vẫn chưa đến cực hạn. Bất động sản có tiền rồi thì mấy cái như khai trương, tổ chức lễ kỉ niệm càng không thể thiếu được.

Bất động sản mua đất, chính phủ bán đất, phòng ốc có khởi sắc thì chính quyền địa phương cũng sẽ có tiền. . . Chú nói xem, nhiều khách hàng chờ đợi như vậy, thị trường diễn xuất có phất lên không cơ chứ?"

Vèo vèo!

Tôn Kiến Quân nghe xong tỉnh cả rượu. Ông quan sát tỉ mỉ tên nhóc này, lại nhìn sang ông chú, nói: "Lão Diêu à, đứa cháu này của ông thật khiến người ta kinh ngạc đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK