"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Lại một ngày mới bắt đầu. Diêu Viễn đến tòa soạn tiếp tục công việc thực tập sinh của mình.
Trời đã bước sang tháng 9, thời tiết cũng trở nên se lạnh hơn. Chiếc áo thun ngắn tay và quần bò ngắn của hắn cũng được thay thế thành áo sơ mi dài tay và quần jean. Chân vẫn đi giày sneaker như mọi khi. Trên đầu hắn đội thêm một chiếc mũ, vành mũ nhô ra che khuất tầm mắt. Sau lưng hắn lại đeo một cái balo to như cái bao tải.
Trông không khác gì các seller tại Trung Quan Thôn*
*Trung Quan Thôn: trung tâm công nghệ cao, Thung lũng Silicon của Trung Quốc.
Hắn đi đến bàn làm việc của mình, lấy từ trong túi ra một ít đồ ăn vặt và đồ uống đưa cho Lưu Vy Vy đang ngồi ở bên cạnh. Lưu Vy Vy mới đầu còn hơi cảnh giác, nhưng ngay sau đó lại thay đổi "đồ chùa dại gì mà không ăn" .
"Cảm ơn cậu!"
"Đừng khách sáo, có qua có lại thôi. Sau này mình có việc gì cần nhờ cậu giúp đỡ thì đừng có mà từ chối đấy nhé."
"Ầy, cậu thẳng thắn thật đấy! Mình cũng bó tay với cậu luôn."
Lưu Vy Vy có chút tò mò: "Mình tự biết bản thân mình như thế nào. Cậu nghĩ mình có thể giúp gì được cậu chứ?"
"Mình đã từng nói rồi đấy thôi, giọng nói của cậu rất hay."
"Chỉ vậy thôi à?"
"Đương nhiên, có giọng nói hay cũng là một loại tài năng đó."
Sau vài câu tán dóc, hai người lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Diêu Viễn vẫn giữ tác phong làm việc của mình, trò chuyện và cổ vũ những người gọi điện thoại đến. Hầu như ai gọi đến cũng đều dập máy trong vui vẻ.
Hầu hết các cuộc gọi đến đường dây nóng của tòa soạn đều là các chuyện lông gà vỏ tỏi. Một số là các trường hợp khẩn cấp như hỏa hoạn, tai nạn xe cộ,. . . Một phần nhỏ còn lại là các tin tức về các vấn đề, hiện trạng xã hội. Có một số cuộc gọi thì cần phóng viên phải tìm hiểu thêm, đào khoét sâu mới có thể khai thác hết thông tin.
Diêu Viễn có thể dễ dàng nhìn ra được giá trị từ những nguồn tin ấy. Có những tin tức rất hot nhưng hắn vẫn giữ vững bình tĩnh. Kiếp này hắn không muốn liên quan gì đến các loại tin tức trong giới truyền thông nữa.
Trong lúc nghỉ giải lao, hắn nhìn vào quyển sổ ghi chép của mình, lắc đầu thở dài: "Đời sống tinh thần của nhân dân thủ đô thật sự quá đặc sắc!"
Chỉ mới làm việc bốn ngày tại bộ phận đường dây nóng mà hắn đã ghi lại hơn 15 tin tức vui tai vui mắt. Nơi nào cũng có những tin tức nóng hổi. Có một số tin hắn còn đoán ngay ra mục đích, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm mà bản thân hắn đã trải qua.
Những nguồn tin như thế này cũng là những chuyên mục cố định của giới truyền thông. Nếu lúc đó thực sự chả có tin tức nổi bật gì để đăng lên thì họ sẽ tự đi kiếm thêm cho đủ số lượng.
Thông thường các nhà báo sẽ tự đi theo dõi, điều tra ngầm. Điều này đối với báo chí tương đối bất lợi, còn bên đài truyền hình thì chiếm ưu thế hơn. Vì bên đài truyền hình có thể quay lại được những đoạn video sinh động, thực tế hơn để làm bằng chứng, còn bên báo chí chỉ có giấy trắng mực đen. Nhưng bên đài truyền hình cũng có lúc xuất hiện sai lầm. Đôi khi phóng viên mải quay video, chụp ảnh quá mà quên mất mình đang âm thầm điều tra.
Ví dụ như một vị phóng viên của đài truyền hình Tứ Xuyên. Anh ta thật sự đã cởi quần ra đấy.
Lại một ngày lười biếng nữa nhanh chóng trôi qua. Diêu Viễn rời khỏi tòa soạn, ăn một bữa tối đơn giản rồi sau đó bắt đầu đi dạo quanh hồ Đoàn Kết.
Hồ Đoàn Kết nằm ngay bên cạnh toà soạn, ở trong một công viên được xây dựng vào những năm 1950 và hoàn thành vào những năm 1980.
Khi trời nhá nhem tối, người dân đi dạo ngày càng nhiều, xen lẫn trong đó có nhiều chị em trông rất chuyên nghiệp.
Nhưng hắn lại không hề dao động. Phóng tầm mắt nhìn ra xa một chút, cảm thấy không còn gì thú vị nữa, hắn quyết định bắt xe bus đi đến một địa điểm khác, một nơi gần sông Lượng Mã.
Sông Lượng Mã bắt đầu từ cổng Đông Trực, chảy về phía đông bắc ngang qua cầu Tửu Tiên rồi nhập vào sông Ba ở phía đông của thôn Tây Ba.
Từ thời xa xưa, các đoàn xe ngựa từ bên ngoài đến kinh thành thường cho ngựa tắm dưới dòng sông, sau khi tắm xong thì ngựa nằm bên bờ sông phơi nắng, cho nên có tên là sông Lượng Mã1. Sau một thời gian dài thì được đổi tên thành sông Lượng Mã2.
Lượng Mã1: (晾马) từ lượng có nghĩa là phơi khô, sông có những con ngựa nằm phơi mình.
Lượng Mã2: (亮马) từ lượng có nghĩa là sáng bóng, sông có những con ngựa sáng bóng.
Ở phía Nam là tòa nhà Lượng Mã Hà, khách sạn Trường Thành, nhà hàng cao cấp Tam Lý Đồn và đại sứ quán của các nước. Vào năm 2001, Bắc Kinh được xem là một khu vực khá phồn hoa.
Khi Diêu Viễn đến nơi đã hơn 8 giờ tối.
Mới nhìn thoáng qua thì quy mô của nơi này rộng lớn hơn so với hồ Đoàn Mịch. Đường phố nơi đây đơn sơ hơn, phụ nữ cũng ăn mặc mát mẻ hơn. Bọn họ thường đi thành nhóm ba đến năm người hoặc một mình đứng hóng gió dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo.
Mỗi lần đi ngang qua, cho dù quen hay không quen thì những cô gái đó đều niềm nở mời bạn đến nhà chơi.
"Ken két!"
Trước mắt hắn vừa lúc có một chiếc Volkswagen Passat chạy ngang qua và dừng lại ngay bên đường. Lão tài xế ngồi trong xe, hạ kính xuống và nói đôi ba câu gì đó với hai cô gái kia.
Ngay sau đó liền thấy hai cô gái mở cửa bước lên xe. Đám người phóng đi mất hút, chỉ lưu lại một vệt ánh đèn đỏ rực sau xe.
"Chậc chậc"
"Cuộc sống thật đơn giản. Mọi người đều tin tưởng lẫn nhau, quá tuyệt vời!"
Diêu Viễn tiến lên trước vài bước, lọt ngay vào tầm mắt của các cô gái ở đây. Không cần phải hỏi, chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau thì tự nhiên sẽ có người đi đến.
Một cô gái khá cao, chân mang đôi bốt dài tiến lại gần, giọng nói có chút kỳ quái: "Đi không? 50 tệ, vị trí rất an toàn" .
"Ở đâu?"
"Ở bên kia."
Em gái tiện tay chỉ về một phía, một rừng cây nhỏ trong bóng tối mịt mờ.
"Ở trong cái bụi kia á? Không có phòng à?"
"Trong bụi mới kích thích, chơi không?"
" Ừ, đi xem trước như nào đã."
Diêu Viễn đi theo cô ta vài bước. Càng đi vào hắn càng chau mày. Kinh nghiệm nhiều năm trước đây cho hắn biết rằng, đó chắc chắn không phải eo và hông mà một người phụ nữ bình thường có thể sở hữu.
Lại nghĩ tới cái lớp phấn dày cộm đó, giọng nói ồm ồm kia,. .
"Xoạc!"
Hắn sợ tới mức vội vàng nói: "Bỏ đi, bỏ đi, không chơi nữa!"
Người phía trước nghe thấy vậy cũng không lên tiếng, lặng yên quay trở lại cột đèn đường.
Lúc này lại có một chị gái đi tới. Chị ta nói: " Em trai, mắt cậu cũng tinh lắm, thấy rồi phải không?"
"Đúng vậy, dọa tôi giật cả mình. Quá nguy hiểm, xém chút nữa là không giữ được trong trắng rồi."
"Ha, cậu thật là biết đùa."
Dân chơi gặp dân chơi làm cho người ta thư thái. Đại tỷ lại nói: " Ở đây có bốn người đều thuộc thể loại đó. Bọn họ chưa từng vào trong nhà, chỉ làm việc trong bụi cây đó."
"Ồ, vậy có ai đến không?"
"Có chứ, người ta làm ăn còn rất tốt đó."
"Ghê vậy cơ à?"
"Không phải. Cậu nghĩ đám đàn ông đó đều ngốc sao? Không nhìn còn không làm được à? Tôi chỉ không nỡ vạch trần bọn họ thôi."
"Đúng vậy đúng vậy."
Diêu Viễn hoàn toàn đồng ý. Đứng xem những tin tức tệ nạn này, nam cải trang thành nữ đi tiếp khách, khách làng chơi đều khóc một dòng sông. Biết vậy ngay từ đầu không làm cho rồi: "Tôi có biết gì đâu!"
Hắn ngốc ư, hắn không biết thật à?
Người ta đều nói Thành Đô là thiên đường, thật ra Bắc Kinh cũng không hề kém cạnh. Từ sau khi cải cách đổi mới đến nay, từ vật chất cho tới tinh thần đều được nâng cao. Công viên Đông Đan, rừng hoa Mẫu Đơn, nhà tắm và nhà vệ sinh công cộng đều là thánh địa.
Đặc biệt là đến nhà vệ sinh công cộng, nhìn vào 'lỗ chim' để biết thêm chi tiết!
Chị gái nói bla bla một hồi lâu rồi mới hỏi: " Thế cậu có chơi hay không đây? Phiền chết đi được! Cậu không phải là phóng viên đấy chứ?"
"Không không, tuổi tác như chị em sợ không chơi nổi, có người trẻ tuổi hơn không?"
"Già thì làm hại người sao, trẻ tuổi thì đi lên phía trước đi."
Chị gái mặc dù không hài lòng lắm nhưng vẫn vui vẻ giới thiệu người khác cho hắn. Diêu Viễn lấy ra 3 đồng đưa cho chị ta mua bao thuốc lá.
Hắn men theo con đường đi về con phố phía trước, cảm giác giống như đang chơi game vậy. Trước tiên là gặp lính, tiếp đến là gặp NPC, cuối cùng mới gặp BOSS.
"Cũng đã đến nước này rồi, đừng khiến tôi thất vọng đấy."
Hắn nhanh chóng đi đến cuối phố. Cuối cùng dưới ngọn đèn đường lại thấy một bóng người.
Cô gái này có vóc dáng trung bình, người hơi gầy, không để tóc đen như mấy người khác mà nhuộm màu vàng. Cô không đi đôi bốt cao như những người khác, quần áo và giày cũng là loại rẻ tiền. Trên mặt trang điểm quá đậm, chắc do không biết cách trang điểm nên thành ra hơi lố. Lớp trang điểm che hết mọi đường nét trên khuôn mặt nhưng vẫn nhận ra được người này còn rất trẻ.
Hai người nhìn nhau, cô gái có chút do dự nhưng vẫn chậm rãi bước tới, giọng nói có chút khàn khàn: "Đi không? 50 tệ. Địa điểm không xa, rất an toàn" .
Diêu Viễn quan sát đối phương, ánh mắt ngày càng sáng lên: "Một đêm bao nhiêu?"
"2. . . 200."
"Đi đi đi!"