Ngày hôm sau.
Diêu Viễn tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ của nhà nghỉ nhỏ, cảm thấy rất thoải mái.
Lưng không tốt nên nhất định phải ngủ trên giường cứng. Tuy rằng bây giờ hắn vẫn còn trẻ trung và khỏe mạnh, nhảy ngựa hay lộn vòng cũng không có vấn đề gì, nhưng tập thể dục buổi sáng phải thực hiện càng sớm càng tốt,.
Ăn sáng xong, hắn chậm rãi đi đến địa điểm mà ông chú đã nói, một quảng trường nhỏ.
Nhìn vào biểu ngữ được treo ở đây, xem ra là một buổi biểu diễn trong ngày lễ do cửa hàng văn hóa địa phương tổ chức. Sân khấu là loại rẻ tiền nhất, bước lên phát ra tiếng vang bịch bịch. Các loại thiết bị âm thanh đều ok rồi, ông chú và Tôn Kiện Quân ở phía dưới trông coi.
Diêu Viễn đi đến chào hỏi. Hắn liếc mắt nhìn mấy lần rồi hỏi: "Hôm nay có ai thế ạ?"
"Đều là đội văn nghệ của quận và người dân ở đây, còn mời hai người nói tướng thanh nữa, của Đoàn kịch Bắc Kinh đấy."
"Đoàn kịch Bắc Kinh đến đây á?"
"Có chỗ mà biểu diễn là được rồi. Cậu tưởng rằng họ còn nổi như những năm 80 hả? Bây giờ người đều đi hết sạch, nếu không phải có chính sách thì sớm đã dẹp tiệm rồi."
Tôn Kiện Quân làm tròn bổn phận, bất kể buổi diễn lớn hay nhỏ ông cũng đều giám sát đến khi kết thúc. Ông ngáp dài nói: "Bây giờ ý à, ha. . . Ai còn nghe tướng thanh nữa?"
Diêu Viễn mua một chai nước rồi đứng đợi với bọn họ. Ông chú dứt tóc đến mức muốn hói luôn. Ông ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Ông biết cháu trai của mình muốn làm chuyện gì đó, nhưng mình lại không rõ là chuyện gì, không rõ nên không dám hỏi.
Sân khấu này rẻ tiền nhưng được cái trang bị lại khá đầy đủ. Có một tấm màn lớn ở sau lưng, hai bên có vải đỏ bao quanh, vừa có thể làm hậu cảnh vừa có thể làm hậu trường. Diễn viên chưa lên sân khấu có thể đợi ở ngay phía sau tấm màn.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời, pháo nổ lốp bốp. Hai ba chục người rảnh rỗi tụ tập lại với nhau, sau đó buổi biểu diễn bắt đầu. Trang phục sặc sỡ, khuôn mặt đỏ tươi, phong cách đặc biệt kết hợp giữa văn hóa dân gian và âm nhạc phương Tây. Quả nhiên là đội văn nghệ cấp quận.
Sau khi biểu diễn một vài tiết mục, người dẫn chương trình lên giới thiệu bằng thứ tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn: "Hoan nghênh hai vị diễn viên tướng thanh Quách Đức Cương và Từ Khiêm đến từ Đoàn kịch Bắc Kinh mang đến cho chúng ta tiết mục《Chẳng biết làm gì》!"
"Bộp bộp bộp!"
Cơ bản không có mấy ai vỗ tay.
Chỉ thấy từ phía hậu đài có hai người mặc áo dài bước ra. Một người để đầu ba phân, da đen, thân hình mập mạp. Người còn lại để tóc kiểu bổ luống, cũng mập mạp nhưng trắng trẻo.
Hai người vừa đứng trên sân khấu là bắt đầu nói như súng liên thanh.
". . ."
Diêu Viễn nghe được mấy phút thì âm thầm lắc đầu. Người này vẫn chưa đủ chuyên nghiệp, đợi hai năm nữa mới thành danh!
Dứt lời, hắn phất ống tay áo một cái, đi xuống.
Lại nói đến giai đoạn năm 2001, Đức Vân Xã hay còn được gọi là đại hội Tướng thanh Bắc Kinh được xây dựng từ những thành viên nòng cốt ban đầu như Trương Văn Thuận, Lý Tinh và Hình Văn Chiêu. Hà Vân Vĩ cũng ở đây, nhưng không chính thức bái sư. Quách Đức Cương mời Phạm Chấn Ngọc xuất sơn, chủ yếu là muốn hợp tác cùng với anh ta.
Phạm Chấn Ngọc trước đây hợp tác cùng với Cao Anh Bồi, từng biểu diễn 《 Câu Cá 》, chính là bài hai bà mẹ của anh ta, cho ba miếng bánh đường. . .
Cùng lúc đó, Quách Đức Cương lại vừa lúc được đoàn kịch Bắc Kinh nhìn trúng, vì vậy đã điều anh ta sang đó. Thật ra thì bọn họ chỉ coi anh ta như nhân viên tạm thời thôi. Bọn họ dùng cái cớ giải quyết vấn đề về hộ khẩu để làm mồi nhử, lừa anh ta xuống nông thôn biểu diễn.
Nói tướng thanh phải có bạn cùng hợp tác, đoàn kịch lập tức gọi Từ Khiêm đang rảnh rỗi mười năm nay quay lại nghề, hai người cùng nhau chơi.
Kết quả là, hai người bắt đầu sự nghiệp nơi thôn quê, chủ yếu hướng đến quần chúng nhân dân đã qua sáu mươi. Điều kiện ở nông thôn không tốt, có lúc ngay cả sân khấu cũng không có. Hai chiếc máy cày ghép vào với nhau là thành sân khấu.
Hai người diễn cùng nhau được hai năm, được xưng là Thiên Vương Ngoại Thành, tình cảm cũng sinh ra từ đấy.
Lúc này, tiết mục《Chẳng biết làm gì》đã được biểu diễn xong, tiếng vỗ tay ở phía dưới mới chân thành hơn một chút. Hai người cúi chào đi về phía hậu đài, lau mồ hôi rồi uống miếng nước. Nhưng bọn họ vẫn chưa đi được bởi vì buổi chiều và tối nay còn có hai buổi biểu diễn nữa.
Bọn họ đi tới bằng xe buýt của đoàn kịch và phải quay về theo đoàn. Thù lao một ngày như thế này đại khái là khoảng bảy tám chục đồng.
Cả hai đang trò chuyện, đột nhiên thấy hai người đi vào. Một người là Tôn Kiến Quân đã quen biết từ trước ở trong đội dựng sân khấu. Một người khác trắng trẻo tuấn tú, trông giống một sinh viên đại học.
"Chào hai vị!"
Tôn Kiến Quân chắp tay một cái. Hai người vội vàng đứng lên, đều chắp tay: "À vâng xin chào xin chào, hôm nay vất vả rồi."
"Các anh mới vất vả. Hoàn cảnh như thế này mà có thể biểu diễn xuất sắc như thế mới đúng là người tài giỏi."
Tôn Kiến Quân khách khí một câu rồi chỉ vào Diêu Viễn nói: "Đây là cháu tôi, đang là sinh viên. Cậu ta rất thích tướng thanh của hai vị, muốn tới trò chuyện một chút."
"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!"
Tôn Kiến Quân kết nối xong thì vội vàng rời đi. Diêu Viễn tự mình xách cái ghế ngồi xuống, cười nói: "Làm phiền rồi, nhưng quả thật cảm thấy hai vị nói rất hay, vừa nãy nghe chưa đã."
Từ Khiêm năm nay 32 tuổi, Quách Đức Cương 28 tuổi, không lớn hơn hắn bao nhiêu. Một người vội nói: "Cậu khách khí rồi. Cậu có thể tới cổ vũ chính là sự khích lệ lớn nhất đối với chúng tôi."
"Hay chính là hay, không cần khiêm tốn đâu. Bình thường anh biểu diễn ở đâu để tôi biết đường đến xem."
"Bình thường thì hay ở rạp hát hoặc vườn trà, không có địa điểm cố định. Rạp hát Trung Hòa này, lầu Quảng Đức này, đều có cả."
"Ồ, có phải quán ở Đại Sách Lan không?"
"Đúng vậy! Cậu bình thường cũng thích nghe tướng thanh à?"
"Nghe chứ, tiếc là tướng thanh bây giờ không hay, nhất là tướng thanh được biểu diễn trên tivi."
"Sao lại nói thế?"
"Những năm 90 mở ra phong cách hiện đại cho phép phê phán. Bất kể là tướng thanh hay tiểu phẩm lúc đó đều rất hay, tác phẩm nào cũng xuất sắc. Bây giờ không cho phép phê phán nữa nên bắt đầu trở nên nhàm chán, chẳng khác gì bát cổ văn."
"Cũng không thể nói như vậy, tivi vẫn có tác dụng mà."
"Đúng là có tác dụng, nhưng bây giờ giảm tác dụng rồi, thậm chí bắt đầu phản tác dụng. Tiết mục nào nhìn trông cũng gượng gạo bó buộc tay chân. Thế nhưng những học giả tiếng tăm lừng lẫy kia lại muốn giữ bát cơm của mình, vẫn cố bảo vệ bát cổ văn, sớm muộn gì tướng thanh cũng mất đi thôi!
Theo tôi thấy, khi anh không tìm ra con đường tiến lên phía trước thì đừng ngại trở lại điểm xuất phát thử xem. Tướng thanh bây giờ không tìm ra đường, nếu không ngại thì trở lại rạp hát vườn trà thử xem, đó mới là nơi bắt đầu."
Ôi chao!
Câu nói này đâm thẳng vào tim lão Quách rồi.
Anh ta đến thủ đô ba lần liền, mới đầu cũng muốn lăn lộn đến đỉnh cao của giới tướng thanh, nhưng có làm chó cho người ta thì người ta cũng không cần. Vì vậy anh ta buộc phải chạy đến rạp hát vườn trà. Mọi người tưởng rằng anh ta muốn bị khốn khổ như vậy sao?
Dĩ nhiên, sau này thành danh rồi thì nói sau. Lúc đó thì phải là "Tôi khởi xướng vận động, hô hào tướng thanh trở về rạp kịch. . ."
Hơn nữa người giết rồng cuối cùng cũng thành ác long, lão Quách cuối cùng cũng trở thành người mà ban đầu mình phê phán. Đức Vân Xã cũng con mẹ nó bị nhóm fan ảnh hưởng rồi.
Quay lại vấn đề chính. Diêu Viễn bla bla một hồi, vậy mà thành công làm cho đối phương quên đi thân phận và tuổi tác của hắn. Trò chuyện hồi lâu sau, hắn tiến vào chủ đề: "Thật ra thì còn có một chuyện. Tôi và bạn học chuẩn bị làm một trang web nhỏ. . ."
"Trang web? Ồ mạng xã hội, công nghệ cao đây mà!"
". . ."
Diêu Viễn trợn tròn mắt. Trang web có cái gì mà công nghệ cao!
Hắn tiếp tục nói: "Chủ yếu giới thiệu những địa điểm ăn uống vui chơi ở Bắc Kinh. Vừa rồi nghe tướng thanh của anh thấy rất hay, vì vậy tôi muốn tung lên mạng quảng bá một chút, để cho càng ngày càng nhiều người biết đến."
"Ồ, có cần tiền quảng cáo không?"
Lão Quách quan tâm đến chuyện tiền nong.
"Không cần không cần, anh nói tin tức của buổi biểu diễn cho tôi là được."
"Nhưng chúng tôi không có địa điểm cố định."
"Không sao, cứ lấy tên là Đại hội Tướng thanh là được. Ngoài ra, nếu anh có thể thì mỗi tháng cho tôi mấy tấm vé tặng, tôi kiếm thêm người xem cho anh."
"Chuyện này. . ."
Lão Quách trầm ngâm. Tung lên mạng thì không có vấn đề gì, nhưng tặng vé thì anh ta không tự quyết định được. Dẫu sao tiền vé vào cửa là mọi người cùng nhau kiếm.
Diêu Viễn trực tiếp hơn nữa, nói: "Tôi nói có thể hơi khó nghe. Nếu buổi biểu diễn nào của anh cũng kín ghế mà tôi muốn vé tặng thì đúng là được voi đòi tiên. Nhưng nếu mỗi buổi biểu diễn của anh chỉ có chưa tới mười người thì dùng vé tặng có thể gia tăng độ nổi tiếng đấy. Người ta nghe một lần cảm thấy không tệ thì lần sau có lẽ sẽ còn tới nữa."
"Cái này gọi là tuyên truyền." Từ Khiêm kẹp điếu thuốc trên tay.
"Cậu muốn bao nhiêu vé?"
"Không nhiều, mỗi buổi cho khoảng ba bốn tấm là được."
"Tôi phải về thương lượng một chút đã."
"Được, chúng ta lưu thông tin liên lạc đi."
Lão Quách không có điện thoại di động nên để lại số máy nhắn tin. Hỏi ra mới biết bây giờ anh ta đang thuê một khu ở Đại Hưng, bạn gái Vương Huệ vừa bỏ nhà theo giai tới đây. Diễn tướng thanh lỗ tiền, cuộc sống hàng ngày hoàn toàn dựa vào làm việc vặt để nuôi sống hai người.
Chậc chậc!
Diêu Viễn lúc này phất tay áo. Vẫn chưa đến lúc hot, đợi hai năm nữa hẵng thành danh!